Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đào Tiến Luyện » Người em gái (2008)
Kính tặng các bậc thầy cô, cha chú thuộc thế hệ cùng thời của T.T.KH. với sự ngưỡng mộ của hậu sinh.
Chim chiều sải cánh trốn hoàng hôn,
Chuông gửi không gian nhạc điệu buồn.
Nhìn giải mây mờ che đất nước,
Nghe chìm khát vọng tuổi yêu đương.
Quê mẹ lầm than nỡ lạnh lùng,
Đường vào quốc sử mặc rêu phong
Thôi đành lỗi hẹn người em gái
Gác lại một bên chuyện của lòng.
Nhí nhảnh hồn nhiên lúc cạnh tôi,
Nhìn đời là chuỗi những ngày vui.
Yêu nàng tôi muốn cho nàng biết
Nước mất tình nhà cũng mất thôi.
Giờ phút chia tay biết nói gì?
Như say hương vị phút từ ly
Nàng cười: - Vạn lý dù ngăn cách
Chung thuỷ tình ta chẳng giảm suy.
Đời có học đâu chữ lỡ làng,
Ngày về khao khát đẹp yêu đương
Phong sương, cố quận tìm dư ảnh
Ước vọng tàn theo bụi cuối đường.
Nàng đã trao thề trả nắng thu,
Đốt thư tình cũ tự bao giờ,
Đã say hương ấm bên người mới
Nhắc chuyện ngày xưa với hững hờ.
Tôi đã yêu em cả cuộc đời
Đường duyên ai cản bước tình tôi?
Ba cung sáu viện, ngàn hoa lệ
Xin đổi cho tôi lấy một người!
Đời nếu chỉ là trang tiểu thuyết
Thì xin viết lại chuyện ngày xưa:
Yêu thương đôi lứa trong tha thiết
Chẳng nói bao giờ phút tiễn đưa.
Em đã nói gì trước với tôi?
Nhắc mà chi nữa chuyện xa xôi.
Đời người giây phút nhiều đau khổ
Là phút buồn thương chuyện đã rồi.
Cũng tưởng thời gian sẽ xoá mờ
Niềm đau dần vợi với tàn thu,
Càng tìm quên lãng càng nhung nhớ
Câu chuyện sang sông chẳng đợi đò.
Đau đớn người yêu đã lấy chồng
Tình ơi, tay trắng lại hoàn không!
Ta về ghi lại trong tâm khảm
Hình ảnh ngây thơ dưới nắng hồng.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]