Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Thiên Thư » Hội hoa đàm (1971)
Đăng bởi Vodanhthi vào 08/02/2010 16:39
Ngày xưa châu Diêm-phù-đề,
Có vua thánh trị là Lê Thái Bình.
Núi sông hùng vĩ quang vinh,
Hậu cung rực rỡ muôn cành sắc hương.
Với bao hoàng tử siêu phàm,
Lại thêm văn võ bách quan trung thành.
Phồn hoa lầu các như tranh,
Đồng quê thảm lúa trải xanh mượt mà.
Ơn cao thắm đượm nhà nhà,
Bốn phương trong cảnh thái hòa an vui.
Xe vua thường dạo khắp nơi,
Miền sông biển, chốn rừng đồi ngại chi.
Tìm nghe chính pháp từ bi,
Giúp nền giáo hóa, trị vì năm châu.
Lại đem yết bảng tìm cầu,
Đón người đắc pháp nhiệm mầu chính chân.
Một hôm có bậc đạo nhân,
Từ non cao xuống trước sân khấu đầu.
Rằng “tôi tu học dày lâu,
Nhập thâm Phật lý nhiệm mầu, ghé chơi.”
Nhà vua hoan hỉ đón mời,
Lập đàn thuyết pháp giữa nơi đại thành.
Tin truyền đến khắp vùng quanh,
Ai mong nghe pháp, trọn lành đều qua.
Đến ngày khai mở đạo tòa,
Nhà vua quì dưới thiết tha ngỏ bày
Rằng “tôi mê chấp sâu dày,
Duyên may lại gặp được thầy độ cho.”
Sư rằng “đáy bể khôn dò,
Biết ai đã quyết nương đò qua sông.
Mà, ôi! biển khổ mênh mông,
Nếu chưa đại lực đại hùng khó sang.
Thân rồng, xin đóng đanh vàng,
Một trăm chiếc thử đá vàng xem sao.”
Vừa nghe đại chúng nhôn nhao,
Nhưng vua dưới bệ gật đầu kính vâng.
Bảy ngày sau hẹn xin dâng
Tin truyền xóm trúc thôn tùng đều hay.
Cáo rằng “trẫm hủy thân này,
Quyết tìm đạo lớn chuyển xoay vận đời.
Nguyện đóng trăm đinh trên người,
Phát tâm dũng mãnh cầu lời chính chân.”
Tin nghe xúc động lòng dân,
Kéo về từ khắp thành gần làng xa.
Non cao cũng rũ, giang hà
300. Sông buồn nước cũng la đà sóng xô.
Ngựa xe dàn chật kinh đô,
Đêm dong đèn đuốc mơ hồ bốn bên
Người chung một ý tâu lên
”Chúng con thay mặt muôn miền gấm hoa.
Ơn vua trải mấy sơn hà,
Chăn dân là mẹ, quốc gia là vì.
Thánh hoàng nay bỏ ra đi,
Rồi muôn cõi nước còn gì ngưỡng trông.
Để mà noi tấm gương trong,
Bốn phương giữ mãi trong vòng anh em.
Xin trên thương xót con hiền,
Ở ngôi nhật nguyệt giữ gìn muôn dân.”
Lại thêm hoàng tộc quần thần
Rập đầu thềm ngọc muôn lần khóc can.
Vua rằng “xin chớ bi than,
Trong cơn trường mộng muôn vàn tử sinh.
Dòng sông hư ngụy chưa đình,
Chiếc thân bọt nổi, mặc tình sóng đưa.
Thân ta từ kiếp xa xưa,
Chất nên cho đến bây giờ thành non.
Máu xưa góp chảy đá mòn;
Lệ xưa, đọng lại nay còn sóng lay.
Cũng vì tham vọng mê say,
Uổng bao kiếp sống đọa đày trần gian.
Trẫm nay phát nguyện cúng dàng,
Hủy thân cầu đạo, tuyệt đàng tử sinh.
Nguyện thành Phật, phá vô minh,
Thề dìu dắt chúng hữu tình qua sông.
Việc này vì lợi ích chung,
Gác bi oán nọ, xin đừng can chi.”
Thần âm đã chuyển mê kia,
Lệ người còn chảy đầm đìa áo tơ.
Hôm sau vừa sáng tinh mơ,
Hoa thơm trải khắp đường mờ sương bay.
Ngựa xe chật cứng thành ngoài,
Mười phương tụ lại quanh đài trầm lan.
Nhà vua lên đỉnh pháp đàn,
Thỉnh nghe pháp trước, đanh vàng đóng sau.
Đạo hiền tụng biến mưa mau:
”Thế gian như thể dưới cầu nước xuôi.
Vô thường chuyển khắp trời, người,
Sinh ra khổ lụy nào rời tấm thân.
Cõi đời, ôi, áng phù vân!
Hợp tan, tan hợp bao lần có không.
Thân ta một nắm bụi hồng,
Khác chi lòng suối in dòng chim bay.”
Nghe xong diệu pháp khai bày,
Chép kinh thơ nọ sai người tụng rao.
Trăm đinh trăm ngọn máu đào,
350. Khóc lên dậy đất, lệ trào nát hoa.
Đức vua mặt vẫn hiền hòa,
Sáu lần chuyển động mây lòa hào quang.
Thần tiên hiện trải hoa hương,
Cảm vì đức lớn cúng dường cao sâu.
Vua trời Đế-thích rầu rầu
Hỏi rằng “Ngài nguyện mai sau làm gì?
Ma vương, hay Phạm vương ư?
Thánh vương? Đế-thích? Nguyện từ hôm nay!
Vua rằng “hủy giả thân này
Nguyện thành Phật đạo cứu người đảo điên.
Chẳng cầu phúc báo nhân thiên,
Tử sinh ba cõi, dưới trên sá gì.”
Vua trời lại tỏ lòng nghi:
”Thân đau ngài có còn gì hối không?”
Xin thưa “nguyện tựa vàng ròng,
Như chim hồng lạc thoát vòng gió mây.”
“Thế thì bằng cớ chi đây?
Chứng cho lời nguyện cao dày làm tin!”
Nhà vua nghe lại thệ nguyền:
“Giờ xin vô lượng vô biên chứng giùm.
Nếu con sau trước một lòng
Thì cho nguyên vẹn mình rồng xưa nay.”
Hào quang sáng rực phương mây,
Định thành trăm cánh hạc bay trắng ngần.
Lại lành nguyên cả châu thân,
Tiếng reo dậy đất quân thần ngợi ca.
Bạch Thầy tâm nguyện sâu xa,
Thái Bình kiếp trước chính là người xưa.
Lòng như biển lớn vô bờ,
Thân như mây trắng vật vờ hư không.
Chí như nghìn ngọn thác hồng,
Phá tan tập kiến một lòng từ bi.