Dưới đây là các bài dịch của Xuân Phong. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 6 trang (52 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Mùa thu (Boris Pasternak): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Anh đã chia tay với những người nhà
Tất cả người thân từ lâu không hợp
Với một nỗi cô đơn như mọi khi
Trong thiên nhiên và trong lòng dâng ngập.

Giờ ngồi đây cùng em trong lều gác
Giữa hoang vu, trong rừng vắng không người.
Những lối mòn, như lời trong bài hát
Cây cỏ chỉ còn một nửa mà thôi.

Và giờ đây với một vẻ u sầu
Nhìn vào hai ta những bức tường gỗ.
Anh và em chẳng có gì cách trở
Hai đứa chân thành sẽ chết cùng nhau.

Ta ngồi canh một, đứng dậy canh ba
Em với bức thêu còn anh với sách
Đến gần sáng sẽ không hề nhận ra
Ta thôi hôn nhau lúc nào không biết.

Hãy ngang tàng và lộng lẫy xa hoa
Rắc đầy lên hỡi lá rừng xào xạc
Chén khổ tận cay đắng ngày hôm qua
Nỗi buồn hôm nay tràn trề hãy rót.

Nỗi lưu luyến, niềm say mê, vẻ đẹp!
Tan biến vào trong ầm ĩ mùa thu!
Em hãy vùi trong mùa thu xào xạc!
Và sẽ ngất ngây hay sẽ điên rồ!

Và em hãy vứt quần áo mình ra
Như rừng nhỏ trong mùa thu trút lá
Khi vào vòng tay của anh em ngã
Trong áo choàng với nét vẽ nhung tơ.

Em là hạnh phúc của bước thương đau
Khi cuộc sống chán chường hơn bệnh tật
Còn can đảm là ngọn nguồn cái đẹp
Chính điều này xích ta lại gần nhau.


Do thành viên nguyenxuanphong gửi lên Thi Viện
Ảnh đại diện

Sự dịu dàng (Leonid Martynov): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Em giờ úa vàng, còn anh tê tái
Sẽ không hay ta gặp gỡ lúc này
Chỉ sự dịu dàng ngày trước quên ở đây
Đã buộc anh đánh đường quay trở lại.

Anh vào nhà, không chào hỏi, kêu vang:
- Người gác ngủ, cửa nhà em đang mở
Anh không doạ gì đâu, em đừng sợ
Chỉ xin em trả lại sự dịu dàng.

Anh mang lên gác thượng, vào bóng đêm
Nơi bầy chuột trong đôi giày lót ổ
Anh mang lên gác sự dịu dàng xưa cũ
Để trẻ bơ vơ không thể đi tìm.

Ảnh đại diện

Anh hãy cho em hạnh phúc một lần (Veronika Tushnova): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Anh hãy cho em hạnh phúc một lần
hãy gọi em theo anh về cực lạc
anh hãy dìm ở trong em cơn khát
cho em thở phào một chút nhiều hơn!
Vì cực lạc không ở chốn xa xăm
cũng không phải ở miền xa vời vợi
những bông tuyết treo thành chùm ở đấy
bão tuyết tháng tư ở đấy ngủ yên.
Cành vân sam ở đấy có màu xanh
trên những cành vân sam này rêu phủ
và đang chuyền cành những con sóc nhỏ
có vẻ như một làn khói màu hồng
rót ra màu lấp lánh của thuỷ ngân
và dòng nước tuyết tan giờ lặng lẽ…
Một lần anh nhé
trong buổi sớm mờ sương
hãy gọi em đi về nơi đó!
Em chẳng làm phiền
em đi qua như chiếc bóng của anh…
Cuộc đời đâu dài lắm
còn mùa xuân – trong năm chỉ một lần.
Ở đó vui hót những con chim rừng
ở đó tâm hồn hát trong lồng ngực…
Một trăm lỗi lầm cho anh em tha hết
nếu như anh nói rằng:
– Em hãy đến với anh!

Ảnh đại diện

Một trăm giờ hạnh phúc... (Veronika Tushnova): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Một trăm giờ hạnh phúc…
Chẳng lẽ còn ít chăng?
Tôi đã từng chắt lọc
Như đãi cát tìm vàng.

Tôi góp nhặt, không hề mệt mỏi
Thành từng giọt, từng bông
Thành từng tia, từng luồng
Tôi tạo nên hạnh phúc từ sương khói.

Tôi nhận về như món quà tôi được
Từ những ngôi sao nhỏ, từ bạch dương…
Biết bao ngày tôi đã từng
Đuổi theo hạnh phúc.

Trên sân ga giá buốt
Trông toa tàu ầm vang
Và cả trước lúc lên đường
Tôi ra sân bay tìm được.

Tôi đã từng ôm ấp
Sưởi ấm trong căn nhà lạnh lẽo giá băng
Và tôi đã từng
Làm bùa phép…
Đã từng khổ đau quá mức
Tôi tìm ra hạnh phúc cho mình.
Thật oan uổng nếu nói rằng
Hạnh phúc là do số phận
Ta cần để cho con tim
Không xấu hổ, và quan tâm lo lắng
Cần để cho trong tim không còn
Thói biếng lười hay kiêu hãnh.
Để cho, dù chỉ một việc làm bé bỏng
Con tim nói lời “cám ơn”.

Một trăm giờ hạnh phúc
Trọn vẹn, chẳng dối gian…
Một trăm giờ hạnh phúc
Chẳng lẽ còn ít chăng?

Ảnh đại diện

Ghi vào albom (Apollon Maikov): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Cuộc đời hãy còn trước mặt tôi đây
Tất cả trong mắt nhìn, tai nghe tiếng
Giống như một thành phố xa buổi sớm
Đầy âm thanh và ánh sáng đầy!..

Và tất cả những khổ đau ngày trước
Tôi nhớ về với một vẻ hân hoan
Như những bậc thang để tôi bước lên
Những bậc thang dẫn tôi về mục đích…

Ảnh đại diện

Ca-chiu-sa (Mikhail Isakovsky): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Lê và táo nở hoa
Sương giăng trên sông vắng
Cachiusa ra bến
Trên bờ cao năm nào.

Nàng cất lên bài hát
Về đại bàng, thảo nguyên
Về một người yêu thương
Mà thư nàng vẫn đọc.

Ôi, bài ca thiếu nữ
Hãy bay theo mặt trời
Về biên cương xa xôi
Trao lời thăm hỏi nhé.

Để chàng nhớ về em
Để chàng nghe câu hát
Chàng giữ gìn tổ quốc
Tình yêu – em giữ gìn.

Lê và táo nở hoa
Sương giăng trên sông vắng
Cachiusa ra bến
Trên bờ cao năm nào.


*Bài thơ này được nhạc sĩ Matvei Blanter phổ nhạc năm 1938 thành một bài hát nổi tiếng không chỉ ở Nga mà cả thế giới. Bài hát này còn tạo cảm hứng để người Nga đặt tên cho các dàn phóng tên lửa của mình là BM-8, BM-13 và BM-21, được sản xuất và trang bị cho Hồng quân Xô Viết trong Thế chiến II, giai đoạn 1939-1945.


*Những năm 1943-1945 rất phổ biến đoạn thơ sau:

Để Fritz nhớ mãi “Cachiusa”
Cho nghe ra lời “Cachiusa” hát:
Làm cho quân địch hồn xiêu phách lạc
Và tăng thêm dũng khí cho quân ta.

(Пусть фриц помнит русскую «катюшу»,
Пусть услышит, как она поет:
Из врагов вытряхивает души,
А своим отвагу придает!)

*Sau này, khi bài hát đã nổi tiếng khắp thế giới, Mikhaili Isakovsky viết khổ thơ kết sau đây:

Lê và táo hết hoa
Sương tan trên sông vắng
Cachiusa rời bến
Mang bài hát về nhà.

(Отцветали яблони и груши,
Уплыли туманы над рекой.
Уходила с берега Катюша,
Уносила песенку домой).

(Do thành viên nguyenxuanphong gửi)
Ảnh đại diện

Những giờ (Samuel Marshak): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Những giờ trôi, không nghe ra tiếng động
Nhưng những giờ mang đến những tháng năm.
Và mùa hè đi ra từ mùa xuân
Rồi mùa hè đi vào mùa thu muộn.

Ảnh đại diện

Những bông hoa trên mồ rung lặng lẽ (Samuel Marshak): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Những bông hoa trên mồ rung lặng lẽ
Vì luồng hơi rất nhẹ giữa không trung
Trong cái đung đưa của bông hoa huệ
Anh nhìn ra bàn chân bước của em.

Không khuây được, anh buồn ngay lập tức
Em xưa từng xa lạ cảnh lăng xăng
Bước em đi thong thả và nhẹ nhàng
Như những bông hoa này – rất nghiêm khắc.

Ảnh đại diện

Đã bao lần chạy đua với thời gian (Samuel Marshak): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Đã bao lần chạy đua với thời gian
Thời gian vẫn mang anh về phía trước
Anh quất roi, anh xua đuổi thời gian
Để nghe ra bước chân thời gian bước.

Còn bây giờ anh bước đi thủng thẳng
Nhưng mà trong bàn chân bước anh nghe
Nhưng cây sồi đang cùng nhau trò chuyện
Và mạch nước nguồn đang đổ xuống khe.

Đời trôi không chậm hơn, nhưng lặng hơn
Bởi thế mà trong rừng chiều lặng lẽ
Anh nghe lời tiễn biệt của lá cành
Không có em – anh nhận cho hai đứa.

Ảnh đại diện

Ngọn gió đời không làm em lo lắng (Samuel Marshak): Bản dịch của Nguyễn Xuân Phong

Ngọn gió đời không làm em lo lắng
Như gương nước hồ lạnh lẽo mùa đông.
Và ngay cả con tim rất nhạy cảm
Không thể nghe tiếng sóng rất nhẹ nhàng.

Em đã từng nhanh nhẹn và ngân vang
Và những bước chân của em nhẹ lắm!
Anh cứ ngỡ rằng những tia lửa sáng
Từ đôi bàn tay biết nói của em.

Em đã sống, đã hít thở bằng tình
Em đã đến, như mặt trời hào phóng
Rồi để lại những lời cuối của mình
Bao nhiêu ấm nồng, bao nhiêu ánh sáng!

Trang trong tổng số 6 trang (52 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối