Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi demmuadong ngày 31/08/2006 09:59
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi demmuadong vào 31/08/2006 11:03
Một buổi tối mùa thu mưa ảm đạm
Ở nơi xa thiếu phụ cúi đầu đi
Ghi trong tay run rẩy một hài nhi
Kết quả của mối tình bất hạnh
Yên lặng quá chung quanh, trong đêm lạnh
Những cánh rừng, ngọn núi ngủ từ lâu
Nàng dừng chân và lo sợ ngẩng đầu
Mắt sâu thẳm đăm đăm nhìn đêm tối
Khi dừng lại ở hài nhi vô tội
Nàng thở dài ngao ngán phút giây lâu:
"Ngủ đi con của mẹ, mối u sầu
Con không biết những nỗi niềm đau khổ
Lúc mở mắt, ngày mai, trời sáng tỏ
Con đói lòng không thấy sữa mẹ đâu
Con sẽ không bắt gặp cái hôn đầu
Con mẹ đây, một con người bất hạnh
Con sẽ hoài công khóc trong mưa lạnh
Chịu sự dày vò tủi nhục tháng năm...
Con sẽ quyên bóng dáng mẹ âm thầm
Nhưng còn mẹ, mẹ nhớ con mãi mãi
Khi người lạ cho con nơi nương lại
Họ nói rằng: "Mi không phải con ta!"
Gia đình thân yêu, tìm mãi không ra
Con tự hỏi: "Mẹ cha mình đâu nhỉ?"
Giữa những trẻ thơ vui đùa hoan hỉ
Con đắm mình trong suy tưởng vấn vương
Tâm hồn con nhức nhối đau thương
Khi bắt gặp sự nuông chiều mẫu tử
Khắp mọi chốn, con là người tư lự
Cúi thấp đầu trước miệng thế ba hoa
Khi nghe lời xỉ mắng quá chua ngoa
Đừng giận mẹ, con ơi, đừng giận mẹ!
Cũng có thể đáp lòng mong con trẻ
Một ngày kia con sẽ gặp cha
Anh ở đâu, kẻ phản bội hiền hoà
Không quên được của đời em mãi mãi?
Khi xoa dịu lòng người cha khổ ải
Hãy nói rằng: "Mẹ đã mất từ lâu
Nỗi biệt ly dày xéo trái tim đau
Nên mẹ bỏ thế giới này trống rỗng"
Cũng có thể, đừng buông lơi hy vọng
Rồi mai đây con gặp mẹ giữa đường
Cái nhìn con chan chứa yêu thương
Chẳng lẽ mẹ không nhận ra con nữa?
Ôi giá như đất trời phù hộ
Cho những con người sống với niềm tin...
Nhưng biết đâu con đi chẳng ngoảnh nhìn
Để mẹ ôm mối hận lòng đứng mãi!
Hãy cho mẹ, lúc này con đang ngủ
Ôm chặt con, lần cuối, sát trong lòng
Toà án cuộc đời oan nghiệt xử xong
Khép mẹ con ta vào vòng khổ ải
Lúc năm tháng chưa đuổi đi xa mãi
Ngủ đi con, những khổ hạnh buồn đau
Không giết được cả tâm hồn con trẻ!"
Bỗng bất chợt sau rừng thưa trăng hé
Sáng lều tranh cách thiếu phụ không xa
Nàng nhón chân nhẹ tiếng đến thềm nhà
Tay ôm chặt đứa hài nhi vô tội
Nghiêng mình xuống, nhẹ tay nàng đặt vội
Đứa con thơ bên ngưỡng cửa lạnh lùng
Rồi quay đi, sợ hãi giật mình run
Nàng biến mất trong đêm dày tăm tối.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]