Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 16/03/2015 09:35
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 16/03/2015 10:39
Thời gian xoá nhoà tất cả như những con sóng xoá nhoà
Những công trình trẻ em xây trên cát phẳng
Chúng ta sẽ quên những ngôn từ quá cụ thể và mơ hồ
Sau mỗi từ chúng ta đã từng cảm nhận được sự bất tận.
Thời gian xoá nhoà tất cả nhưng không tắt ánh mắt đi
Dù mắt có ngọc đen tuyền, sáng sao hay trong như mặt nước
Đẹp như trên trời cao hay như ở hiệu ông thợ mài ngọc
Ánh mắt sẽ cháy lên cho hai ta bằng ngọn lửa buồn vui.
Đôi mắt ngọc này cất cánh bay khỏi hộp tư trang sống
và ném vào tim tôi ánh phản chiếu lạnh lùng
Như ngày còn dát chặt vào mi mắt
Đôi mắt rạng rỡ một tia sáng quý báu và não nề.
Đôi mắt kia như ánh lửa dịu dàng mà Prométhée đã cướp được
Tia sáng tình yêu rạng rỡ trong đôi mắt họ
Cho nỗi đau thiết thân, chúng ta đã mang đi
Ánh sáng quá lung linh hay đồ trang sức quá quý.
Hãy phủ bầu trời ký ức tôi đầy sao sáng lung linh
Hỡi đôi mắt khuôn nguôi của những con gái tôi yêu
Hãy mơ như những người đã khuất, hãy sáng lên như những vinh quang
Trái tim tôi sẽ sáng như đêm tháng Năm vậy đó.
Sự lãng quên như làn sương xoá nhoà những gương mặt
Những cử chỉ thân quen ở thuở xưa thần tiên
Thuở hai ta rồ điên, thuở hai ta ngoan hiền
Thuở lạc loài nét duyên, thuở niềm tin thành biểu tượng.
Thời gian xoá hết những tối đêm quyến luyến
Hai bàn tay tôi choàng cổ nàng như tuyết trắng trinh nguyên
Ánh mắt nàng vuốt ve tinh thần tôi như hợp âm rải
Mùa xuân toả hương trên bóng hai ta.
Đôi mắt khác, đôi mắt một người con gái vui tươi,
Cũng như những nỗi sầu mênh mông và đen tối
Nỗi sợ của đêm, sự bí ẩn của chiều
Giữa hai hàng mi tuyệt vời là cả tâm hồn nàng dịu vợi.
Và trái tim nàng trống rỗng như một ánh nhìn hoan hỉ.
Đôi mắt khác như biển khơi quá quá dịu dàng và quá đổi thay
Cho chúng ta lạc vào tâm hồn đã vùi sâu trong đôi mắt ấy
Như vào những buổi chiều ngoài biển khơi trong sự hối giục của người không quen.
Biển của những đôi mắt trên làn da em trắng chúng ta cùng lướt qua
Khát khao thổi phồng những cánh buồm vá víu.
Chúng ta đi, quên hết những cơn bão qua
Trên những ánh nhìn đi khám phá những tâm hồn.
Bao ánh mắt khác nhau, tâm hồn nào cũng thế
Bị cầm tù trong mắt từ lâu, bao tuyệt vọng ê chề
Chúng ta đã nên ở dưới giàn nho mà ngủ
Nhưng nếu thế em đã đi, nếu thế em đã biết hết mọi điều
Để có trong con tim đôi mắt tràn trề hứa hẹn ấy
Như biển khơi chiều mơ ánh mặt trời
Em đã có những kỳ tích vô bổ
Để đến xứ sở giấc mơ, một xứ sở đỏ chói,
Đang oán thán trong mê li trên dòng nước có thật
Dưới vòm cầu thánh thiện bằng đám mây sống sượng tiên tri
Nhưng mơ mà có những vết thương ấy thì thật là dịu vợi
Và kỷ niệm về em sáng như lễ hội, em ơi.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]