Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 25/11/2008 04:36
Bộ lạc tiên tri mắt ngời ánh lửa
Hôm qua lên đường địu cả lũ con
Hoặc bế trên tay cho chúng bú ngon
Kho sữa quý sẵn trong bầu vú nặng
Đàn ông chân không, giáo gươm lấp loáng
Đi dọc đoàn xe nơi trú thân nhân
Nhìn trời cao với đôi mắt trĩu buồn
Bởi nuối tiếc những ảo hình vắng mặt
Chú dế mèn trong hang đào dưới cát
Nhìn họ qua cao giọng hát ngân nga
Thần Xi-ben làm cây cỏ mượt mà
Suối trên đá và nở hoa sa mạc
Đoàn lữ hành mở ra trước mắt
Vương quốc thân quen của Thần bí tương lai
Gửi bởi hongha83 ngày 25/11/2008 04:25
Giống như các vị Chiêm tinh
Tôi tìm một chốn yên lành nghỉ ngơi
Nơi đây gần đất gần trời
Tâm hồn trong sáng ngẫm lời thơ quê
Gác chuông tôi ở gần kề
Tôi nằm mơ mộng mà nghe chốn nào
Gió như đang thổi ào ào
Hồi chuông thánh tụng ném vào không gian
Trước song tay để tựa cằm
Tôi xem xưởng máy hát vang, chuyện trò
Gác chuông, ống khói, cột cờ
Ngửa nhìn Trời rộng, tôi mơ...VĨNH HẰNG
Xiết bao ân ái dịu dàng
Mỗi khi tôi thấy qua làn sương đêm
Dần dần lấp lánh hiện lên
Sao trên trời biếc ngọn đèn trước song
Khói lên trời cuộn như sông
Vầng trăng rót ánh mông lung nhạt mờ
Nhìn Xuân, nhìn Hạ, nhìn Thu
Và khi Đông đến tuyết từ từ rơi
Phòng tôi cửa đóng then cài
Tôi nằm xây những lâu đài thần tiên
Chân trời xanh mát đường viền
Vườn cây, tia nước khóc trên thạch tòa
Chiếc hôn nồng, tiếng chim xa
Vẻ chi nũng nịu bài ca huê tình
Âm thanh bạo loạn bất bình
Bên ngoài cửa kính vô tình, tự nhiên
Chẳng làm tôi ngẩng đầu lên
Bởi tôi đang đắm trong niềm mê say
Muốn mời Xuân lại về đây
Hoà chung ý chí mà xây mộng đời
Tim tôi chói ánh mặt trời
Biết bao ý nghĩ sáng ngời cháy lên
Để cho không khí dịu hiền
Và bầu khí quyển trở nên mát lành
Gửi bởi hongha83 ngày 25/11/2008 04:08
Tôi là điếu một tác gia
Thấy tôi ám khói người ta tưởng rằng
Châu Phi tôi hẳn mới sang
Chủ tôi ắt cũng là trang...hút cừ
Khi lòng chứa chất sầu tư
Tôi như mái bếp toả mờ không gian
Nơi đang sửa soạn bữa ăn
Thợ cày đói bụng vừa tan buổi làm
Miệng tôi ngậm lửa đỏ lòm
Phun luồng uyển chuyển xanh lam chập chờn
Dịu dàng như mẹ ru con
Quyện hồn ông chủ, ru hồn lên mây
Tôi vê lá thuốc thơm cay
Để cho ông chủ ngất ngây cõi lòng
Và tôi cũng chữa cho ông
Khỏi bao mệt mỏi chất trong tâm hồn
Gửi bởi hongha83 ngày 23/06/2008 22:00
Nơi tôi nằm, tựa lưng tủ sách
Tháp sầm u, truyện, khoa học, chuyện thơ
Tro xám Latinh lẫn bụi vàng Hi Lạp
Tôi cao tầm pho sách rộng, trang to
Hai giọng bảo tôi. Một phỉnh phờ, chắc chắn
Trái đất này như chiếc bánh ngọt ngon
Ta có thể (chắc là ngươi thích lắm)
Thoả mãn ngươi một bữa, bụng căng tròn
Tiếng kia gọi: Đến đây! Đến du hành trong mộng
Tận bên kia cõi đã biết, đã quen
Tiếng ấy hát như gió làu bãi trống
Tiếng tiểu nhi kêu khóc tự đâu lên
Ve vuốt bên tai, nhưng làm sợ hãi
Tôi trả lời "Vâng!" hơi tiếng dịu dàng
Bắt đầu tính những ngày! Từ dấy
Gọi đích danh những bất hạnh, đau thương
Nơi tối tăm vực đen sâu thẳm
Cuộc sống bao la, sau trần thiết huy hoàng
Có biết bao những con người dị dạng
Mắt tôi trông và phân biệt rõ ràng
Từ sự tinh khôn nạn nhân mê đắm
Tôi kéo theo lũ rắn quấn giày tôi
Và từ ấy, tôi như nhà truyền Sấm
Thiết tha yêu sa mạc, biển khơi
Cười giữa đám tang, khóc trong ngày hội
Ly rượu đắng cay tôi thấy ngọt ngào
Cho sự thật là những điều giả dối
Thân tõm dưới mồ, nhưng mắt tận trời cao
Tiếng nói vẳng bên tai, an ủi tôi và nói:
Hãy giữ gìn những mộng tưởng trong đầu
Ý nghĩ người Hiền, mộng thằng điên dại
Đem so vào chưa chắc đẹp hơn đâu!
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]