Trang trong tổng số 9 trang (87 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Vùng (Guillaume Apollinaire): Bản dịch của Hoàng Hưng

Rút cục mi đã chán cái thế giới cũ kỹ này

Ôi tháp Eiffel nàng chăn cừu bầy cầu be be sáng nay

Mi đã chán sống trong thời Hy La cổ

Ở đây ngay những chiếc xe hơi cũng có vẻ cũ
Chỉ tôn giáo là vẫn mới toanh tôn giáo
Vẫn giản dị như những hăng-ga (hangars) ở Phi trường

Ở châu Âu ôi đạo Ki-tô chỉ có người là không cổ lỗ
Người Âu hiện đại nhất là ngài đó Giáo hoàng Pi-e X

Còn mi, những cửa sổ nhòm mi sự hổ ngươi giữ mi lại
Không để mi vào một nhà thờ xưng tội sáng nay
Mi đọc những tờ quảng cáo những tập mẫu hàng những bích chương cao giọng hát
Đây là thơ sáng nay còn văn xuôi thì có báo hàng ngày
Có những sách ba xu đầy truyện trinh thám
Chân dung các vĩ nhân và ngàn tít tựa linh tinh

Tôi đã thấy sáng nay một con phố đẹp xinh mà tên thì tôi quên mất
Mới và sạch bong nó là cây kèn của mặt trời
Những giám đốc thợ thuyền và những người đẹp đánh máy tốc ký

Từ sáng thứ hai đến chiều thứ bảy ngày bốn lượt đi qua
Buổi sáng ba lần còi tầm rên xiết
Một quả chuông giận dữ sủa giữa trưa
Những dòng chữ trên tường trên các biển hiệu
Những tấm bảng những thông báo keng kéc như vẹt
Tôi yêu vẻ yêu kiều của con phố công nghiệp kia
Ở Paris giữa phố Aumont-Thiéville và đại lộ Ternes

Đó là con phố trẻ trung và mi hãy còn là chú bé con
Mẹ mi chi mặc cho mi hai màu xanh trắng
Mi rất ngoan đạo và cùng thằng bạn cố tri René Dalize
Các mi không mê gì hơn vẻ long trọng của nhà thờ
Đã chín giờ tối đèn khí hạ xanh lè các mi lén ra khỏi nhà ngủ
Các mi cầu kinh suốt đêm trong nhà nguyện của trường
Trong khi vĩnh cửu và đáng tôn thờ sâu thẳm thạch anh tím
Quay mãi quay mãi vinh quang sáng bừng của chúa Ki-tô
Đó là bông hoa lys đẹp mà tất cả chúng ta vun bón
Đó là ngọn đuốc tóc hung mà gió không làm tắt
Đó là người con tím tái và hồng hào của người mẹ đau thương
Đó là cái cây luôn um tùm mọi lời cầu nguyện
Đó là giá đỡ kép của vinh dự và vĩnh hằng
Đó là ngôi sao sáu cánh
Đó là Thượng đế chết ngày thứ sáu và ngày chủ nhật phục sinh
Đó là Chúa Ki-tô lên trời cừ hơn các phi công
Về độ cao ngài giữ kỷ lục thế giới

Chúa Ki-tô con ngươi của mắt
Con ngươi thứ 20 của các thế kỷ ngài biết xoay mà
Và thế kỷ này biến thành chim bay lên trời như Chúa Giê-xu
Quỷ dưới vực sâu ngẩng đầu nhìn ngài
Chúng bảo ngài biết bay thì gọi ngài là kẻ trộm
Chúng bảo ngài bắt chước Simon Mage xứ Judée
Các thiên thần đang bay quanh người bay xinh đẹp
Icare Enoch Elie Appollonius xứ Thyare
Bập bềnh xung quanh chiếc máy bay thứ nhất
Đôi lúc họ tránh ra nhường đường cho những người mà thánh thể chở lên
Những thầy cả lên cao mãi mãi nâng bánh thánh lên cao
Sau cùng máy bay đỗ mà không khép cánh
Bầu trời lúc ấy tràn ngập hàng triệu chim nhạn
Bay vút tới những chim quạ chim ưng chim cú
Từ châu Phi bay tới những con dang, hồng hạc, cò già
Chim Roc nổi danh nhờ những người kể chuyện và các nhà thơ
Lượn trên không vuốt nó quặp chiếc sọ Adam cái đầu đầu tiên
Đại bàng từ chân trời lao tới kêu một tiếng lớn
Và từ châu Mỹ bay tới chim ruồi bé nhỏ
Từ Trung Hoa chim tỉ dực thân dài và uyển chuyển
Chỉ có một cánh thôi mà bay thành đôi
Rồi đây là chim câu mái tinh thần trong trắng
Được tháp tùng bởi chim thiên cầm và chim công có mắt trên lông
Chim phượng hoàng dàn thiêu tự sinh
Che mờ tất cả một lát với tàn tro nóng bỏng
Những mỹ nhân ngư bỏ lại các eo biển hiểm trở
Đến đây cả ba nàng cùng hát
Và tất cả đại bàng phượng hoàng và tỉ dực điểu Trung Hoa
Đều kết thân với chiếc máy bay

Bây giờ mi bước đi giữa Paris một mình trong đám đông
Những bầy xe hơi rống lên lăn bánh gần mi
Nỗi khắc khoải của tình yêu nghẹt cổ
Như thể chẳng bao giờ còn được ai yêu nữa
Nếu sống vào thời xưa mi sẽ đi tu
Các mi xấu hổ khi tự bắt chợt mình đang đọc kinh
Mi tự giễu mình và tiếng cười mi lép bép như lửa địa ngục
Những tia lửa cười mạ vàng đáy sâu đời mi
Đó là một bức tranh treo trong một bảo tàng viện tối tăm
Và đôi khi mi đi xem nó thật gần

Hôm nay mi bước giữa Paris những người đàn bà vấy máu
Đó là và tôi muốn đừng nhớ nữa đó là ngày cái đẹp suy tàn
Vây giữa những ngọn lửa sùng tín Đức Bà nhìn tôi ở Chartres
Máu Thánh Tâm đã ngập chìm tôi ở Montmartre
Tôi phát ốm vì nghe những lời phúc lành
Tình yêu mà tôi đau đớn là một căn bệnh đáng xấu hổ
Và hình ảnh ám mi lại làm mi sống sót trong cơn mất ngủ và trong khắc khoải
Bao giờ hình ảnh kia cũng lướt qua gần bên mi

Bây giờ mi đứng bên bờ Địa Trung Hải
Dưới những cây canh nở hoa quanh năm
Cùng bạn bè mi đi chơi thuyền
Một người Nice một người Menton và hai người Turbie
Và giữa đáng rong bơi lội những con cá hình ảnh Đấng Cứu thế

Mi ở trong vườn một quán trọ ngoại vi Praha
Một bông hồng ở trên bàn mi cảm thấy hoàn toàn sung sướng
Và thay vì viết câu chuyện của mi bằng văn xuôi thì mi quan sát
Con cánh cam đang ngu trong lòng bông hồng

Kinh hoàng mi thấy hình mi vẽ trong những viên mã não ở Saint-Vit
Cái ngày mi thấy mình trong đó mi buồn muốn chết
Mi giống như Lazare hoảng hốt vì ánh ngày
Những chiếc kim đồng hồ khu Do Thái chạy ngược
Và mi cũng giật lùi chậm chạp trong đời
Khi mi trèo lên Hradschin và buổi chiều khi mi nghe
Những bài ca Tiệp trong các tửu quán

Đây mi ở Marseille giữa những trái dưa hấu

Đây mi ở Coblence trong khách sạn Géant

Đây mi ở Rome ngồi dưới một cây sơn tra Nhật Bản

Đây mi ở Amsterdam với một cô gái mà mi thấy đẹp nhưng thực ra thì xấu
Cô ta phải cưới một anh sinh viên ở Leyde
Ở đó người ta cho thuê phòng tiếng la-tinh là Cubicula locanda
Tôi nhớ mình đã ở đấy ba ngày và cũng từng ấy ngày ở Gouda

Mi ở Paris trong phòng dự thẩm
Người ta bắt giữ mi như một tên tội phạm

Mi đã có những chuyến du hành đau khổ và vui tươi
Trước khi nhận ra sự dối trá và tuổi tác
Mi đã khổ vì tình lúc 20 và 30 tuổi
Tôi đã sống như thằng điên và đánh mất thời gian
Mi không còn dám nhìn hai bàn tay và lúc nào tôi cũng muốn nức nở
Khóc cho mi cho người tôi yêu và tất cả những gì làm mi khiếp sợ

Mi nhìn những con mắt đẫm lệ của những người di cư tội nghiệp
Họ tin vào Thượng đế họ nguyện cầu những người đàn bà cho con bú
Họ bốc mùi ắp gian sảnh nhà ga Saint-Lazare
Giống như Ba Vua họ tin ở ngôi sao của họ
Họ hi vọng kiếm tiền ở Argentine
Và trở về quê hương sau khi giàu có
Một gia đình chở đi cái mền bông màu đỏ giống như em chở trái tim
Cái mền bông ấy và những giấc mơ chúng mình đều không có thực
Vài người di cư ở lại đây và trú ngụ
Phố Rosiers hay phố Écouffes trong những căn nhà lụp xụp
Tôi vẫn thường thấy họ buổi chiều họ ra phố thở hít khí trời
Giống như những quân cờ vua họ rất ít di chuyển
Nhiều nhất là người Do Thái các bà vợ đội tóc giả
Nhợt nhạt ngồi ở phía trong cùng các cửa hiệu buôn

Mi đứng trước quầy một quán rượu nhớp nhơ

Mi uống tác cà phê hai xu giữa đám người bất hạnh

Đêm mi ở trong một nhà hàng lớn

Những người đàn bà này không dữ đâu tuy nhiên họ có những mối lo
Ai cũng làm khổ người tình của mình kể cả ả xấu nhất

Nàng là con gái viên cảnh sát ở Jersey

Bàn tay nàng mới đầu tôi không thấy cứng và nứt nẻ

Tôi vô cùng thương hại những vết sẹo dài ở bụng nàng

Bây giờ tôi hạ thấp miệng tôi cho một cô gái nghèo có tiếng cười ghê rợn

Mi có một mình trời sắp sáng rồi
Những người bán sữa leng keng bi đông trong các phố
Đêm xa dần y như một nàng Métive mỹ miều
Đó là Lesa ân cần hay Ferdine giả dối

Và mi uống rượu này cháy bỏng như đời mi
Đời mi mi uống như rượu tì tì

Mi bước về phía Auteuil mi muốn đi bộ về nhà
Ngủ giữa những ngẫu tượng của Guinée và Úc

Đó là những Chúa Ki-tô dưới một hình thức khác và theo một tín ngưỡng khác
Ló là những Ki-tô cấp thấp của những niềm hy vọng tối tăm

Giã từ Giã từ

Mặt trời cổ cắt


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Lễ Tạ ơn 2006 (Ocean Vuong): Bản dịch của Hoàng Hưng

Đêm nay Brooklyn lạnh quá
& tất cả bạn bè thì xa đến ba năm
Mẹ tôi bảo tôi có thể là bất cứ gì
tôi muốn - nhưng tôi chọn được sống
Trên hàng hiên một ngôi nhà cổ giàu sang
một điếu thuốc lá loé lên rồi nhạt
Tôi bước tới đó: một lưỡi dao cạo
mài sắc trong lặng im
Đường viền hàm dưới khắc trong khói thuốc
Cái cửa miệng mà tôi đi vào trở lại
thành phố này. Kẻ xa lạ, tiếng vọng
sờ mó được, đây bàn tay tôi, đầy thứ máu loãng tè
như nước mắt gái goá. Tôi sẵn sàng rồi.
Sẵn sàng là bất kỳ con vật nào
anh bỏ lại sau lưng


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Telemachus (Ocean Vuong): Bản dịch của Hoàng Hưng

Giống như mọi đứa con ngoan, tôi kéo cha tôi ra khỏi
nước, nắm tóc mà lôi

qua cát trắng, khuỷu chân ông vạch một lối mòn
mà sóng ào lên xoá. Bởi vì thành phố

bên kia bờ không còn
khi chúng tôi bỏ đi. Bởi vì ngôi nhà thờ bị đánh bom

giờ đây là một nhà thờ
bằng cây cối. Tôi quỳ gối bên ông để xem mình có thể

chìm đến tận đâu. Ba biết con là ai
không hả Ba?
Nhưng câu trả lời không bao giờ có. Câu trả lời

là lỗ đạn ở lưng ông, đầy
nước biển. Ông nằm bất động đến nỗi tôi tưởng

ông là cha của ai kia, đã được tìm thấy
theo cách một cái chai màu xanh có thể hiện ra

ở chân một thằng bé, chứa cả một năm
mà nó chưa bao giờ đụng tới. Tôi chạm vào

hai tai ông. Vô ích. Tôi lật ông
nằm ngửa. Để đối diện nó. Ngôi nhà thờ

trong hai con mắt màu biển đen. Gương mặt ông
không phải mặt tôi - nhưng là gương mặt tôi sẽ mang

khi hôn chào ngủ ngon mọi người tôi yêu:
cái cách tôi gắn chặt đôi môi cha

với môi mình & bắt đầu
công việc thuỷ chung của mình: chìm xuống


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Căn phòng có cửa nhìn ra xa (Kristina Lugn): Bản dịch của Hoàng Hưng

Một căn phòng có cửa nhìn ra xa
sẽ là món trợ cấp cho con
Trời sao sẽ là giấy dán tường phòng khách
và Mozart sẽ viết nhạc
Con sẽ có một mái nhà
yêu mến con
Con sẽ có khiếu hài hước
và tập hợp tác phẩm của Strindberg
và tất cả các đứa cháu của mẹ
Quà mẹ cho con sẽ là cho con nói nhiều thứ tiếng
và bao dung mọi loại thời tiết
Con sẽ sống gần gụi thiên nhiên
và có những trần nhà rất cao trang trí thạch cao
Con sẽ có một cuộc sống
tha thứ cho con mọi điều
Con sẽ suy nghĩ rõ ràng
và có những tình cảm mạnh mẽ
và rất vui vẻ
Tất cả những điều này được viết trong
hợp đồng bảo hiểm nhà cửa của con
Con sẽ sống yên bình
Mong ước của mẹ là con sẽ không bao giờ
mất đi niềm hy vọng
Con sẽ có một trái tim dũng cảm
một trí tuệ can đảm
và xét đoán đúng đắn
Người mà con tin tưởng
sẽ không bỏ rơi con
Quà Giáng sinh của mẹ là lời hứa nếu con ngã
thì mọi người sẽ hoan hỷ giúp con
Một nụ cười thân thiện sẽ đi với con trong cả chuyến đời
Mẹ sẽ gửi cho con sự bảo đảm từ nỗi cô đơn của mẹ
Con sẽ không phải thừa kế bất cứ gì mẹ hết
Nhưng con sẽ có tất cả món tiền


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bây giờ tôi đang ngủ (Kristina Lugn): Bản dịch của Hoàng Hưng

Bây giờ tôi đang ngủ
trong một thị trấn rất xưa
rất đẹp
Bây giờ tôi đang ngủ
lần đầu tiên
với hai bàn tay xếp lại
Và ai đó không quen biết
đã vuốt tóc tôi
khỏi xoà lên mặt
Bây giờ tôi không còn
là cô bé nào nữa
Vậy nên tôi chẳng cần
cảm thấy bị bỏ rơi
Khi bạn chết rồi
là bạn chết thật
thì đừng cho thấy mình buồn bã như thế nào
trong lúc bước đi trên mặt đất
nhìn ngó ngẩn ngơ


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Cô nàng ngoại tình (Federico García Lorca): Bản dịch của Hoàng Hưng

Cô nàng tôi bắt được bên sông
Gái đi vụng chồng tôi tưởng gái son
Hội đêm đợi lúc lửa tàn
Thắp lên tiếng dế râm ran hẹn hò
Đến góc bờ rào tôi chạm vú cô
Dạ hương bỗng mở sững sờ cành thơm
Váy hồ trắng muốt rập rờn
Nghe như lụa xé kêu dòn bên tai
Hàng cây tối, ngọn vươn dài
Một chân trời chó sủa ngoài xa sông
Bụi bờ gai góc đã băng
Búi tóc cô nàng lún xuống đất sa
Tôi bỏ khăn, cô vén váy, dây lưng tôi tháo, bốn lần áo lót cô cởi ra
Da đâu da mịn hơn hoa
Pha lê trăng chiếu cũng thua ánh ngời
Đùi cô chạy trốn dưới chân tôi
Như đàn cá sợ quẫy đuôi
Nửa kia lạnh ngắt, nửa này nóng ran
Tôi phi con ngựa tuyệt trần
Xà cừ lấp lánh chẳng cần yên cương
Tôi chẳng kể ra đây lời tâm sự cô nàng
Đàn ông mình phải giữ gìn cho người ta
Đưa cô từ bến nước ra
Mình cô đầy vết hôn và cát dơ
Cành cây như kiếm đung đưa
Trước làn gió nhẹ mơ hồ nửa đêm
Xử sự theo đúng luật gi-tan
Tôi tặng cô nàng một giỏ đồ khâu
Nhưng tôi chẳng có mê đâu
Vì cô là gái đêm thâu vụng chồng
Mà làm ra vẻ còn không
Khi hai đứa đến bên sông tự tình.


Xin phép post lại cho đúng bản dịch của tôi (bản đã post sai vài chỗ).
HH
Ảnh đại diện

Hai mươi bốn giờ yêu trong tháng bảy rồi tháng tám (Henri Deluy): Bản dịch của Hoàng Hưng

Tôi chờ cho nàng lảng vảng, nàng ho
Nàng ngáp, nàng khạc, nàng
Mân mê yết hầu, nàng bước
Tôi đợi một vách ngăn bằng giấy bồi
Tôi chờ cho một vách ngăn bằng giấy bồi
Để chút xíu nàng đến với tôi

Tiếng xột xoạt nhè nhẹ một cơn bão tình
Sẽ chẳng đủ đâu, Vài
Lời trách móc là cần. Một vẻ ngoài
Là cần. Điều ấy mỗi ngày càng
Không thể thiếu cho khoái lạc của người khác

Nàng đòi hôn lên miệng
Tôi hai tay đỡ lấy đầu nàng
Tôi mơn man mặt nàng. Trên hai thái dương
Nàng vẫn còn đòi hôn
Lên miệng

Khi em bảo:
Toàn nhục thể, là em
Ăn vào lịch sử

Và lớp trang sức của từ vẫn nằm trong tưởng tượng

Trời mưa

Phong cảnh

Sương lam để lại phía sau
Một hơi thở lạnh. Một trong những chiếc ghế
Bị hỏng. Chiếc bàn gần cửa
Giữ một vạt rèm. Khi
Biển rút, những đám mây biến mất
Phong cảnh ở bên kia hàng cây
Chúng ta không còn biết cái gì
Đã biến đổi sâu xa
Sẽ phải cùng khối nào
Tự vệ

Trong khí hậu này đến tự ngôn từ

Gần bên tim em
Có một chiếc áo đầm. Và trên áo em, một bông hoa
Như một làn môi, hơi đậm
Rồi một khoảnh khắc
Không chính xác

Thế rồi vẻ xấu xí đàn ông của anh
Có nhu cầu làm vui lòng người khác

Gió sập chân trời về phía chúng ta
Một mùi giấy cháy. Lại
Còn nóng hơn thường lệ
Em bảo đôi khi phải làm tình
Như bài thực hành ở trường học

Chẳng sợ quá nhỏ
Hay quá lớn. Chẳng đợi đến mai
Hay đợi đẹp trời
Hay đợi trời lạnh

Tại sao phải trời lạnh?

Một buổi tối ngột ngạt. Chỉ sàn nhà
Còn giữ chút sinh khí. Phải chấp nhận
Mọi sự đúng như chúng xảy ra. Hay thậm chí
Nhìn chúng đúng như chúng xảy ra

Bầu trời lăn trong một chiếc xe xanh


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Cô gái với lũ chuột (Marie Étienne): Bản dịch của Hoàng Hưng

Sáng tinh mơ tôi ở giữa một căn phòng
Căn phòng ngỡ ngàng cửa chớp đóng kín
Chiếc giường trải tấm khăn nhung phai màu
Có hoa marron như ở nhà bà nội
Cửa sổ ở phía cuối buồng tôi ngồi đấy
Trong chiếc ghế bành Claire ngồi trước mặt tôi
Trên sàn nhà lưng dựa vào thành giường
Đầu gục xuống tôi nâng lên tôi đỡ
Em đứng dậy người em sũng mồ hôi
Tôi ôm em vào lòng
"Em ơi nằm xuống"

Tôi ôm em vào lòng
Em ơi nằm xuống

- "Không", em nói với tôi rồi trở lại ngồi
Tôi không thấy đám đông nhưng nghe tiếng họ
Hát một bài kinh cầu từ ngoài phố
Gần đến nỗi tôi phát sợ chúng tôi đơn độc
Robbe đã đi một chuyến chơi xa
Anh gửi người quản lý quán bar
Bên cạnh cho tôi vài tấm hình dâm bẩn
Trên tấm bìa để riêng tôi đọc được
"Em là Mã Não có ruột Cristobal"

"Em là Mã Não có ruột Cristobal"
Lời nhắn gửi chẳng gì thêm tôi chạy
Trên thềm cầu thang tôi ào xuống các bậc
Lúc nhúc những chuột là chuột
Để tránh
Đụng phải chúng tôi nhảy lên cao
Chúng cũng lên cao bằng cách trở thành
Những con heo
Ông chủ nhà đứng lại phía trên
Cúi xuống qua tay vịn và kêu lên
"Robbe đi rồi cô đừng có lầm lẫn
Thời này thiên thần không còn cánh nữa đâu"

"Thời này thiên thần không còn cánh nữa đâu"
Tôi nghĩ ngợi về hành trinhh mình đi bộ
Và quyết định leo lên cây cầu
Bằng sắt vượt qua con đường sắt
"Rồi ta sẽ đi theo con phố hướng lên
Núi"
Đó chính là con đường thuở nhỏ
Tôi vẫn đi đến trường học hàng ngày
Mất hai mươi phút
"Mình đủ thì giờ
Tôi tự nhủ, để điện thoại trước khi
Đi xa"
Nhưng cái trạm thì dơ dáy

"Đi xa
Nhưng cái trạm thì dơ dáy"

Tôi phải đi vòng một đống trắng và mềm
Mới đến chỗ máy điện thoại
Trong khi
Tôi tưởng mình đã kéo cửa thì một
Cậu bé đi vào không lời xin lỗi
Cậu hành động cứ như ở nhà mình
Khuỷu tay quen thuộc tì vào cửa kính
Chúng tôi đứng chật chội và giam hãm
Cùng với cái vật chia cách và tập hợp
Chúng tôi thôi hoãn lại thì hay hơn


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Koyasan (Claude-Michel Cluny): Bản dịch của Hoàng Hưng

Ở chon von rất cao, rất xa anh sẽ thấy một quần dân đá, một quần dân màu xám len chặt dưới những cây thông liễu và dương xỉ khổng lồ. Quần dân không nao núng và lạnh lẽo không động đậy. Hay là không còn động đậy. Dứt khoát. Ngồi trên các bậc của vô cùng. Họ ngủ hay họh đau lòng, việc ấy không còn là việc của họ. Người ta tin rằng họ đang bận nhai, rồi nhổ ra sương mù, hững hờ trước lộn xộn các cuộc họp của mình và nhốn nháo của thế giới. Nhưng chỉ riêng tiếng cồng - những bọt đồng nổi lên từ đáy năm tháng đến chết ở đây trong im lặng - chỉ có tiếng cồng nói về thế giới?

Người ta tới được lãnh địa của họ qua một thung lũng giới hạn bởi sự vô ích của những cây đèn lồng rỗng và những bàn thờ không đồ cúng lễ. Tư duy ở nơi đó nuôi những con quạ to đầy rận. Chúng bay vì cái tư duy ấy. Chúng ngoan ngoãn đem về cho nó phần chia rơm và vỏ cây phi lí của cõi bên kia.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài thơ thứ bảy của Fang Yi (Dominique Fourcade): Bản dịch của Hoàng Hưng

Khi anh xé êm như không lớp vải để ngôi sao của nàng thở anh đứng bên nào của thực tại
Nàng ở bên nào của thực tại
Màu xanh mực và ngưỡng cảm động rồi cuối cùng cũng bật lên - sáng trên những mép bờ - có đó màu hồng một màu hồng nổi gió bên bờ mọi vật
Là cô láng giềng của một nàng trắng muốt cũng là cô láng giềng của một nàng sắp xuất hiện
Không thế thì chúng ta sẽ vô tăm tích chỉ là những vách thành của sự sống ở mọi độ sâu
Vùng hội thoại là vùng chứa những tần số phù hợp cho thông liên nhân loại
Anh nhắm mắt anh sờ và run rẩy không phải anh sờ để mà run rẩy anh sờ anh run rẩy anh mở mắt anh sờ bằng mắt
Quá nhiều lời ít nhiều được nhấn mạnh chạy dưới những ngón tay câu không ngưng nghỉ
Trên bề mặt
Ít nhiều rách rưới - khi chiều xuống những khoảng cách co lại tuy chẳng ai thực sự di chuyển còn lại một bề mặt phẳng lì không có chiều dàu tuy nhiên vẫn cồng kềnh phải chăng chính là thế đó
Ít nhiều bình lặng đó là không khí dàn mặt phẳng


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 9 trang (87 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: