Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Truyền thuyết về Đạo Đức Kinh Lão Tử viết trên đường đi biệt xứ (Bertolt Brecht): Bản dịch của Vũ Quần Phương

Sức đã yếu lắm rồi, tuổi đã tròn bảy chục
Vị lão sư thèm được nghỉ ngơi
Nhưng cái thiện đã trốn sang xứ khác
Còn cái ác đang phục hồi sức lực
Bậc lão sư đành lại xỏ giày

Ông gói theo nhưng đồ dùng cần thiết
Chẳng là bao nhưng lủng củng vô cùng
Nào cái điếu để buổi chiều ông hút
Rồi cuốn sách ông còn đang đọc
Đến miếng bánh ông ăn

Ông ngắm nhìn lần cuối cùng thung lũng
Rồi quên luôn khi chân bước lên đường
Một con bò ham đám cỏ xanh
Trong lúc chở ông đi còn ngoái đầu gặm cố
Còn ông chẳng có gì vội cả

Sang đến ngày thứ tư
Một viên nhà đoan đã dừng họ lại
- Có cần khai gì không?
- Không có - chú tiểu đồng nói rõ:
Thầy tôi đi giảng mà
- Thì giảng cũng cần khai

Viên nhà đoan ngần ngừ hỏi tiếp:
- Vậy người ta được gì qua những điều giảng ấy?
Chú tiểu đồng: Được chứ, rằng nước rơi trên đá
Làm đá mòn dần
Ông hiểu không? Nước thì thắng cứng

Tranh thủ trời chưa tối
Chú bé dắt bò đi
Cả ba vừa khuất sau một cây thông rậm lá
Viên nhà đoan đã đuổi theo, hối hả:
Dừng lại, các vị ơi, dừng đã!

- Cái chuyện nước vừa rồi nó có nghĩa gì cơ?
- Ông cũng bận tâm ư? Cụ già dừng bò hỏi
- Phận tôi chỉ là viên nhà đoan
Nhưng muốn biết làm thế nào để thắng
Điều ấy tôi băn khoăn
Nếu ông biết, tôi xin ông, hãy nói!

Xin ông viết cho tôi. Ông đọc cho thằng cu con này viết
Chuyện như thế, xin đừng giữ riêng mình
Ở nhà tôi có giấy và bút mực
Cả thức ăn. Tôi sống ở đây mà
Thế nào ông, được chứ?

Vị lão sư ngắm người thu thuế
Áo vá chằng, chân dẫm đất
Người này không phải người thắng cuộc
Cụ thì thầm nói nhỏ: Ông cũng cần biết ư?

Cụ đã quá già rồi
Nên không thể chối từ một yêu cầu khiêm nhường như thế
Cụ nói to: ai đặt câu hỏi ra cũng phải được trả lời
Chú tiểu đồng: trời rét, dừng lại thì tốt thôi

Nhà thông thái xuống bò
Suốt bảy ngày hai thầy trò cùng viết
Viên thuế đoan cơm nước và bớt hẳn nặng lời
Thế rồi công việc xong

Vào một sáng tinh mơ, chú tiểu đồng đưa ông thuế đoan
81 câu châm ngôn, cảm ơn ông số lương khô dự trữ
Rồi cả hai thầy trò lại khuất sau cây thông vào núi
Thời bây giờ, có ai khiêm tốn hơn?

Chúng ta hãy ngợi ca không chỉ nhà thông thái
Tên tuổi chói ngời - việc trước tiên:
khai thác nơi ông những điều thông thái đã
Mà phải biết ơn người đàn ông nhà đoan
Đã làm được điều cần làm nhất ấy


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Người và biển (Charles Baudelaire): Bản dịch của Vũ Quần Phương

Hỡi con người tự do, luôn luôn thân thiết biển
Biển là gương để ngươi ngắm hồn mình
Trên trang sóng trải vào xa thẳm
Tâm linh người cũng cay đắng mù tăm

Người mê say ngụp trong chính bóng mình
Mắt say đắm và tay luôn ve vuốt
Lòng dịu êm khi người nghe biển hát
Tiếng than van, bướng bỉnh, bạo tàn

Người và biển đều tối tăm bí ẩn
Không ai hay được đáy thẳm lòng người
Không ai biết những kho tàng dạ biển
Hai phía thi nhau cửa đóng then cài

Nhưng mà sao bao thế kỷ trôi qua
Người và biển vẫn giao tranh không dứt
Thích tàn bạo và say mê chết chóc
Cuộc tử sinh huynh đệ đời đời

Ảnh đại diện

Để sống lại (Andrée Chedid): Bản dịch của Vũ Quần Phương

Những mặt trời già nua của chúng ta chết đi
Chúng chết đi để huy hoàng sống lại

Những ngôi sao chỉ một mùa gặt hái
Chúng chi chít vô biên

Chúng ta đến từ những miền vô số
Qua những bước chân
Qua những lời nói
Qua những cái chết, qua những đời người

Lũ chúng ta diễn trò tồn tại
Giữa cảnh phông màn
đang mãi đổi thay

Những mặt trời già nua của chúng ta chết đi
Chúng chết đi để huy hoàng sống lại!

Ảnh đại diện

Chúng ta đi (Andrée Chedid): Bản dịch của Vũ Quần Phương

Cũng không mảnh vườn nào còn vẹn nguyên
Mà cuộc đấu tranh chưa kết thúc

Trong tâm trí giao tranh
Trong da thịt của thời gian
Chúng ta đi, chúng ta còn đi nữa
Mà không chạm tới thềm

Không giới hạn
Không có hướng quay ngược lại
Cuộc viễn du không ngừng

Ảnh đại diện

Khoảnh khắc này (Andrée Chedid): Bản dịch của Vũ Quần Phương

Tôi đi dọc thế gian này
Với dòng máu tôi có ngàn vạn cánh chim
Tôi nhạo cười đất sét
Tôi chối bỏ thời gian
Tôi biết chuyện trò cùng người xa lạ

Với dòng máu mang ánh ngày
Tôi từ chối bóng đêm
Với cái chết, với sự ngây thơ của nó
Tôi gật đầu nói: Vâng!

Ảnh đại diện

Vết thương tôi không thăm dò được (Yunus Emre): Bản dịch của Vũ Quần Phương

Tôi đi, tôi đi, tôi tự mỏi mòn
Vết thương tôi không thăm dò được
Tôi khôn khéo ? Tôi điên rồ ? Không biết ?
Hãy xem tình yêu đổi thay tôi

Tôi là bão, là cơn gió bấc
Đôi khi tôi thành bụi trên đồng
Lại có lúc tôi gầm như sấm
Hãy xem tình yêu đổi thay tôi

Lang thang núi, lang thang thung lũng
Gọi bạn bè bằng mọi ngữ ngôn
Tôi cay đắng nỗi người biệt xứ
Hãy xem tình yêu đổi thay tôi

Tim hồi hộp, ngực đau như thắt
Da nhợt xanh và mắt sụt sùi
Tôi đáng thương và tôi ngây dại
Hãy xem tình yêu đổi thay tôi

Yūnus nhà thơ thua thiệt
Giữa cuộc chơi mê đắm cuồng say
Anh đang bị lột da, có phải
Hãy xem tình yêu đổi thay tôi

Ảnh đại diện

Bước chân tôi lang thang (Yunus Emre): Bản dịch của Vũ Quần Phương

Bước chân tôi lang thang đưa tôi đến những người đã khuất
Những thân thể mảnh mai đất đã ăn dần
Dáng họ nằm như còn xấu hổ, còn đang vui hoặc vẫn đang buồn
Những mạch máu đã không còn máu, mái in lên vải liệm hình hài
Tổ ấm họ giờ đây tan tác, trán họ còn hằn vết lo âu
Biết bao chuyện buồn rầu
Từ đồn trại hoang vu, từ cao nguyên tĩnh lặng
Những cái lưỡi không còn tiếng nói
Nhưng tôi biết niềm vui, nỗi đau mà hôm qua họ trải
Ánh mắt này ngày xưa rất đen, gương mặt kia rất đẹp
Bàn tay ngôi mộ này hôm qua hái hoa
Cái dáng khi ngoẹo đầu, tấm thân lăn trên đất
Như dỗi hờn với mẹ. Tôi đang nghe thấy gì ?...
Tiếng nức nở phải chăng ?
Phải chăng quỷ đang khảo tra trên lửa
Nghĩa địa cháy bùng, khói mịt mù bay
Yūnus đã nhìn thấy tất cả, y phát điên
Và xin kể anh nghe những ảnh hình thảm khốc máu me

Ảnh đại diện

Chắc chắn có một người nào đó (Anne Hébert): Bản dịch của Vũ Quần Phương

Chắc chắn có một người nào đó
Đã giết tôi
Rồi nhón gót đi ngay
Mà vẫn không dừng điệu vũ mê say

Anh quên cả đỡ tôi nằm xuống
Cứ để tôi đứng trơ
Trói gô giữa chừng đường sá
Trái tim trong hộp ngực cũ càng
Đôi con ngươi
Như nước mắt trong veo

Anh đã quên xoá đi vẻ đẹp
Của cuộc đời bốn phía quanh tôi
Quên cả khép mắt tôi thèm khát
Và để cho niềm mê đắm tan đi.

Ảnh đại diện

Những cô gái xanh của mùa hạ (Anne Hébert): Bản dịch của Vũ Quần Phương

Một cô trong bọn tôi quyết định
Lắng tai nghe đất rất dịu dàng
Như lắng nghe cái hộp niêm phong đang vang tiếng côn trùng bị nhốt
"Đồng cỏ đầy âm thanh, cô tiếp
Chẳng cây ồn ào nào mọc rễ thầm ở đó
Nơi đen thẳm của đêm
Chính đây là mặt trái thế gian
Vậy ai đuổi chúng ta khỏi đó"

Cô ngoái lại tìm hoài
Một mùi hương, một dấu mờ của tuổi vô tư
Nhưng lại thấy, thay cho ký ức, một cái rãnh dịu êm băng giá.

Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: