Trang trong tổng số 21 trang (210 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

LX: Xin người cầm lại món tiền (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Thưa quan đại phu, xin người cầm lấy tiền này. Kẻ hèn là một trong những người đàn bà người đã sai tới miếu thờ trong rừng để khuyến dụ chàng ẩn sĩ chưa hề nhìn thấy đàn bà. Song, kẻ hèn đã thất bại trong công tác người trao.

Ngày lờ mờ xuất hiện khi chàng ẩn sĩ ra suối tắm mát, lọn tóc hung vàng nhủ rậm trên vai, trông giống như đám mây ban mai lờ lững, và chân tay chàng bóng loáng như tia sáng mặt trời. Chúng tôi cười, ca vang lúc chèo thuyền, rồi đú đởn rủ nhau nhảy xuống sông khiêu vũ xung quanh chàng trai khi mặt trời, rực đỏ trong cơn thịnh nộ thiêng liêng, nhô khỏi mặt nước trố mắt nhìn.

Như một thiên thần, chàng trai mở to đôi mắt nhìn ngắm chúng tôi cử động, vẻ ngạc nhiên càng in sâu đến lúc mắt chàng sáng lên như những vì sao ban mai. Chàng giơ cao bàn tay nắm chặt, rồi hát bài ca ngợi khen, giọng trong trẻo nghe như chim hót, làm lá cây rừng rung rinh. Chưa bao giờ một người đàn bà tầm thường lại được nghe những lời như thế; những lời ấy giống hệt bài thánh ca trầm lặng dâng bình minh đang từ dãy đồi thầm lặng ngoi lên cao. Đám đàn bà lấy tay che miệng, người ngả nghiêng vì phá ra cười; nét nghi ngờ thoáng qua mặt chàng trai.

Tôi tức tốc đến ngay bên cạnh, cảm thấy mình nhói đau; cúi đầu sát chân chàng, tôi nói: “Thưa ngài, cho tôi hầu hạ”.

Tôi dẫn chàng tới bờ sông rậm cỏ, lấy vạt áo lụa mình mặc lau người chàng, rồi quỳ trên đất lấy tóc xõa chùi chân chàng. Lúc ngẩng mặt nhìn mắt chàng, tôi nghĩ đã cảm thấy nụ hôn đầu tiên của trần gian đến với người đàn bà thứ nhất – tôi thật diễm phúc, Thượng Đế thật diễm phúc đã sinh ra tôi là đàn bà. Tôi nghe thấy chàng nói: “Người là Thượng Đế vô hình nào đây? Bàn tay người vuốt ve thân tôi là bàn tay của người Bất Tử, mắt người chứa điều huyền bí của đêm khuya”.

A ha, không phải nụ cười ấy, thưa quan đại phu, ôi đấng cao niên – tính khôn ngoan phàm thế, như màn bụi đường, đã che phủ mắt người. Nhưng vẻ thơ ngây của chàng trai này đã xuyên thủng sương mờ và nhìn thấy chân lý ngời sáng đằng sau, người đàn bà thánh thiện, thưa ngài…

Đám đàn bà vỗ tay reo, rồi đú đởn cười vang; kéo màn che mặt lết trên bụi đường, tóc xõa buông, họ thi nhau lấy hoa ném chàng.

Hỡi ơi, hỡi mặt trời toàn bích, sượng sùng trong tôi không thể kết thành sương mờ rực đỏ che kín người chăng? Tôi quỳ xuống chân chàng, kêu van: “Xin người tha thứ”. Tôi vùng chạy như con hươu hoảng sợ, chạy qua bóng mát, qua mặt trời, vừa chạy vừa kêu: “Xin người tha thứ, tha thứ cho tôi”.

Tiếng cười khiếm nhã của đám đàn bà thúc giục tôi như lửa cháy bừng bừng, nhưng những lời ấy vẫn vang trong tai: “Người là Thượng Đế vô hình nào đây?”


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

LVI: Đêm tối thật cô đơn (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Đêm hiu quạnh là thế giới riêng tư, mở sách đọc cho đến khi tim mình ngừng rung động. Tôi thấy hình như đẹp là cái thương nhân tạo ra thành ngôn từ để bán. Rã rời, gấp sách, tắt đèn. Khoảnh khắc căn phòng ngập ánh trăng.

Hỡi đẹp yêu kiều, bầu trời nhờ em mà rực rỡ, sao nỡ ẩn mình sau ánh nến nhỏ nhoi? Thấy chăng em, vài lời viển vông trong sách làm sao bay lên như đám sương lam che kín một người, giọng nói đã ru tim hồng trái đất vào im lặng triền miên?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

LVIII: Tạo vật tụ tập rồi cười vang (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Tạo vật tụ tập trên trời rồi cười vang; cát bụi quay cuồng như trẻ thơ múa hát. Tiếng la hét khiến tâm trí con người bừng tỉnh rồi nuôi ước vọng là bạn tạo vật để cùng rong chơi.

Bồng bềnh trên dòng suối mơ hồ, mộng trong ta vươn tay ghì trái đất – mọi cố gắng đã biến thành gạch đá và cứ thế xây đô thị nhân sinh.

Từ quá khứ xa xăm nườm nượp tiếng người vọng lại, mong tìm trong hiện tại câu trả lời. Nghe như chim vỗ cánh, với bóng mờ lung linh, tiếng ấy ngập tràn không gian, và tư tưởng trong ta chửa một lần thiếp ngủ vội rời tổ ấm bay qua sa mạc lờ mờ, khát khao kiếm tìm hình dáng.

Tiếng ấy là khách hành hương không đèn mò đường trong đêm tối đến bờ ánh sáng xa xôi để thấy chính mình trong lòng tạo vật. Tiếng ấy thi nhân sẽ đưa vào thi ca, tiếng ấy sẽ nằm nghỉ trong tháp cao đô thị, dẫu đô thị chửa thành hình; từ bãi chiến trường tương lai, lệnh tòng quân thôi thúc sẽ vang lên động viên tiếng ấy, tay trong tay, đấu tranh cho hòa bình sắp tới ngày mai.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

XLIV: Thiên đường là đâu (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Con yêu, con hỏi, trời ở đâu – thánh nhân dạy cha con mình trời ở ngoài biên giới tử sinh, thản nhiên trước nhịp ngày đêm trôi chảy, và không thuộc trái đất này, con yêu.

Nhưng thi sĩ của con lại bảo trời vẫn hằng mơ ước sinh ra trong bụi đất phì nhiêu, và niềm khao khát trời muôn đời tìm kiếm ấy là không gian cùng với thời gian. Thân xác con thơm tho, trái tim con rạo rực ấy là chứa đầy chất trời đấy, con yêu.

Biển hân hoan rạo nhạc, ngàn hoa nghển cao hôn yêu con. Vì lẽ, sinh ra trời đã ở trong con, trong cánh tay mẹ đất dịu hiền, con ạ.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

XLVIII: Tôi đi trên đường cũ (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Hàng ngày tôi đi trên đường cũ, mang trái cây tới chợ, dắt trâu bò ra đồng hay chèo thuyền qua suối, nhất nhất đường nào tôi cũng thuộc lòng.

Một sáng, thúng đi chợ chất đầy hàng bán; cánh đồng đông người làm việc, bãi cỏ lúc nhúc trâu bò, và vú đất nằm im căng phồng niềm vui lúa chín. Bỗng dưng không gian chuyển động rùng mình, rồi bầu trời dường như cúi xuống hôn trán tôi. Tâm trí bàng hoàng, tôi chợt tỉnh, chẳng khác gì ban mai thoát khỏi sương mờ.

Tôi quên đi theo lối mòn, bước ra khỏi con đường vài bước, thế giới quen thuộc xung quanh trở nên xa lạ với mình, như bông hoa mình đã thấy lúc mới là nụ búp xinh xinh.

Tỉnh táo nhường bước ngỡ ngàng. Tôi đã lạc bước vào thế giới thần tiên, thế giới tạo vật. Điều may nhất đời sáng ấy là lạc lối và tìm thấy tuổi thơ bất diệt của mình.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

LII: Sốt ruột, nóng lòng vì chờ đợi (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Sốt ruột, nóng lòng vì chờ đợi, các em đã phá ngục tù thoát mình trước khi mùa Đông ra đi. Người vô hình đứng nhìn đã bắt gặp tầm mắt các em đang đứng bên vệ đường, ôi các em nõn nà, nhí nhảnh, hoa hồng, hoa nhài từng toán đổ ra vừa chạy vừa hổn hển.

Các em là người đầu tiên dẫn mình đến vùng đất tử thần; màu sắc, hương thơm nơi các em náo động không gian. Các em cười, xô đẩy lấn chen, ưỡn ngực vươn mình rồi gục ngã, thân chất thành đống cao.

Hè sẽ tới, bồng bềnh rôi như cánh buồm trên sóng gió phương nam. Nhưng chẳng bao giờ các em đếm bước hè đi chầm chậm để biết hè không còn cách xa; các em đã hoang phí thời gian suốt dọc đường, trong niềm tin dạt dào nguồn vui khủng khiếp.

Từ xa đã nghe thấy bước chân hè vọng lại, các em cởi áo chết chóc khoác trên mình vất xuống đất cho hè giẫm chân lên. Cửa ngục mở trước khi ân nhân xuất hiện, các em nhận người ấy là ân nhân trước khi người ấy tới nhận các em.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

XLVII: Đại lộ (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Đại lộ là bạn đồng hành mới cưới, suốt ngày nàng nói chuyện cùng chân tôi, và đêm đến, trong lúc nằm mơ, tôi nghe thấy nàng ca hát.
Cuộc gặp gỡ giữa tôi và nàng không có điểm khởi đầu, nhưng bắt đầu bất tận mỗi buổi bình minh, và lấy lại sắc hương mùa phượng đỏ trên những bông hoa tươi, những bài ca mới; cái hôn trao tình chính là cái hôn đầu tiên nàng dành cho tôi.
Đại lộ và tôi là tình nhân yêu nhau; tối tối vì nàng tôi thay áo, lúc ngày ló rạng, lại bỏ chiếc cũ cồng kềnh, tơi tả trong những quán trọ bên đường.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

XLII: Có phải em chỉ là một bức tranh (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Phải chăng người chỉ là bức ảnh, không thực như những vì sao kia, mà thực như đám bụi này? Những vì sao ấy rung rinh hòa nhịp đập cùng tạo vật còn người thì biệt lập hoàn toàn, biệt lập trong im lặng riêng tư, trong hình thù muôn sắc.

Cái ngày người dạo bước cùng tôi, hơi thở của người ấm áp, tay chân người nhựa sống tràn trề. Thế giới của tôi tìm thấy ngôn từ trong tiếng nói của người, thế giới của tôi nâng niu tim mình bằng khuôn mặt của người. Bỗng dưng người lại dừng bước bên bờ in bóng người vĩnh cửu, thế là tôi lủi thủi bước đi một mình.

Giống như một trẻ nhỏ, cuộc đời cười vang, trong lúc bon chạy lắc tiếng chết chóc kêu loẻng xoẻng; cuộc đời vẫy gọi, tôi bước theo người vô hình, nhưng người cứ đứng đó, đứng nguyên tại chỗ, đằng sau đám bụi và những vì sao kia; người chỉ là bức ảnh mà thôi.

Không, không thể nào thế được. Nếu dòng đời đã hoàn toàn ngưng chảy trong người thì dòng đời cũng sẽ làm dòng sông ngưng chảy, bình minh ngưng trôi theo nhịp điệu sắc màu. Và nếu tóc người màu hoàng hôn le lói có biến tan vào màn tối tuyệt vọng âm u, thì bóng mát rừng cây mùa phượng đỏ cũng sẽ chết cùng chuỗi ngày dài mộng đẹp, người ơi.

Có thực tôi đã quên người? Chúng mình vội vã bước đi, chẳng chú ý gì hết, quên cả những bông hoa trên hàng dậu bên vệ đường. Ấy thế mà hoa vẫn vô tình tỏa hương thơm, phả âm thanh vào màn quên lãng giăng giữa chúng mình. Người đã rời thế giới của tôi đến ngồi tại điểm gốc cuộc đời tôi sống; và vì thế có chuyện lãng quên này, còn điều nhớ được người biết đấy, đã bị vùi chôn trong hố sâu. Người không còn đứng trước những bài thơ tôi viết mà là một với những bài thơ ấy, người ơi. Người đến với tôi cùng tia sáng bình minh đầu tiên. Tôi mất người theo ánh hoàng hôn vàng vọt cuối cùng, người ạ. Từ đó đến giờ, qua bóng tôi âm u, tôi vẫn để tâm tìm người. Không, người không phải chỉ là bức ảnh mà thôi.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

XLIII: Lúc chết đi (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Lúc chết đi, người để lại đời tôi mênh mông nỗi buồn của người bất tử. Lấy màu sắc hoàng hôn buổi ra đi, người tô vẽ chân trời tư tưởng trong tôi, để nước mắt hằn thành vệt dài trên trái đất lan chảy đến tận vòm trời yêu thương. Nằm gọn trong bàn tay yêu thương của người; sống chết kết hợp trong tôi, yêu thương nhau như vợ chồng.
Tôi nghĩ có thể nhìn thấy người đang đứng ở bao lơn, tay cầm đèn nhìn ngắm, tại giao điểm nơi sự vật bắt đầu và chấm dứt gặp gỡ nhau. Thế giới của tôi lần đường tới đó, qua những cửa người mở ra – người đưa lên môi tôi chiếc ly đựng sự chết, rồi lấy sự sống từ mình mà rót vào trong.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

XL: Từ những ngày niên thiếu (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Từ những ngày niên thiếu đời tôi vang lên lời nhắn gọi: “Tôi đã chờ anh, chờ anh trong biết bao run rẩy của tháng Năm chưa tới, khoảng thời gian ấy nụ cười chín thành nước mắt, và giờ khắc nhói đau cùng những bài ca chửa hát bao giờ!”
“Hãy đến với tôi qua vết thời gian phai mờ hay ngõ vào cõi chết. Bởi lẽ mộng nào rồi cũng tàn phai, hy vọng nào rồi cũng nát tan, và trái quả nào hái được trong năm cuối cùng cũng héo khô, nhưng tôi là sự thật muôn thuở, và trong chuyến du hành qua cuộc đời, từ bờ này đến bờ kia, chúng mình sẽ gặp nhau, và gặp nhau hoài hoài”.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 21 trang (210 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: