Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Chằn Shrek ngày 26/07/2012 11:02
Câu thứ 3 chữ thứ 6 hình như Từ Nguyễn gõ nhầm. Shrek nghĩ đó là chữ HÀNG
Gửi bởi Chằn Shrek ngày 09/07/2011 05:52
Khuyên anh hãy gắn ăn no bụng
Gắng ăn chứ không thể gắn ăn được
Gửi bởi Chằn Shrek ngày 04/10/2009 04:02
Chẳng biết tác giả bao nhiêu tuổi. Nhưng chắc chắn ý thơ trẻ trung lại nằm trong tâm hồn của người già dặn và vẫn còn nhiều lãng mạn!
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Chằn Shrek ngày 19/09/2009 12:30
Gột sạch về thôi chuyện thị phi
Gậy tiên đứng ngắm ruộng xanh rì
Xem hoa lội suối đôi lần dạo
Hái thuốc băng rừng cũng lắm khi
Dưới xóm kẻ dò toàn vớ vẩn
Trên non chim hót nhận vơ kỳ
Cứ đi cho thỏa tâm tình ấy
Ngẫm vụng bình sinh có tủi chi
Gửi bởi Chằn Shrek ngày 12/08/2009 10:38
Cảm ơn! mình còn đang mò mẫm. Chưa nắm được dọc ngang ra sao? Cứ rối tung rối mù. Có khi post lên rồi còn chưa biết kiếm bài đã đăng nơi đâu. Hihi thật là làm phiền quá đáng! Hic. Thanks again!
Gửi bởi Chằn Shrek ngày 12/08/2009 00:41
Phải hiểu rõ và yêu quý bài thơ mới thấy hết được tài năng cũng như tư tưởng luôn hướng về quê hương đất nước và gia đình của Bà huyện Thanh Quan. Ai dám bảo rằng người phụ nữ trong xã hội phong kiến không có được những tình cảm thiêng liêng đó?
Có nơi đâu đẹp tuyệt vờiCâu thơ thể hiện niềm kiêu hãnh, tự hào về non sông đất trời Việt Nam. Thiên nhiên trên quê hương ta có vẻ đẹp mộng mơ, chan hoà sức sống. Chính vì vậy, thiên nhiên luôn là dề tài bất tận của thi ca. Lúc thì lung linh, huyền diệu như trong mộng, lúc lại rực rỡ, kiêu sa tựa ánh mặt trời. Nhưng đồng thời, cảnh vật cũng sẽ nhuốm màu ảm đạm, thê lương dưới ánh mắt của các nhà thơ mang một tâm sự u hoài khi sáng tác một bài thơ tức cảnh. Vì thế, đại thi hào Nguyễn Du đã từng nói: Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ. Câu thơ thật thích hợp khi ta liên tưởng đến Bà huyện Thanh Quan với bài thơ Qua đèo Ngang.
Như sông như núi, như người Việt Nam
Bước tới đèo Ngang bóng xế tàlà ta đã nhận ngay ra một nỗi buồn xa vắng.
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa
Vẳng nghe chim vịt kêu chiềuThế mới biết, những tình cảm cao quý của mỗi người dường như gặp nhau ở một điểm. Đó chính là thời gian. Mà quãng thời gian thích hợp nhất để bộc lộ sự nhớ nhung khắc khoải chính là lúc chiều về. Ở bài thơ Qua đèo Ngang, tác giả bỗng dâng lên cảm xúc man mác khi bà bắt gặp ánh hoàng hôn bao phủ cảnh vật ở Hoành Sơn. Cảnh vật đã buồn lại trống vắng hơn bởi điệp từ chen ở câu thứ hai. Nó làm cho người đọc thơ bỗng cảm nhận được sự hoang vắng của đèo Ngang lúc chiều tà, bóng xế mặc dù nơi đây rất đẹp: có cỏ cây, đá, lá, hoa. Vì ở đây vắng vẻ quá nên thi sĩ đã phóng tầm mắt để tìm kiếm một chút gì gọi là sự sống linh động. Và kìa, phía xa xa dưới chân đèo xuất hiện hình ảnh:
Bâng khuâng nhớ mẹ, chín chiều ruột đau
Lom khom dưới núi tiều vài chúCâu thơ gợi cho tả hình dung trong ánh hoàng hôn lạnh lẽo, mấy người tiều phu đang đốn củi, mấy quán chợ xiêu xiêu trong gió. Đảo ngữ đưa hai từ láy lom khom, lác đác lên đầu câu đã được tác giả sử dụng như nhấn mạnh thêm sự u hoài ở đây. Nhà thơ đi tìm một sự sống nhưng sự sống đó lại làm cho cảnh vật héo hắt, buồn bã hơn, xa vắng hơn. Sự đối lập vốn có của hai câu thực khiến cho cảnh trên sông, dưới núi thêm rời rạc, thưa thớt. Từ vài, mấy như càng nói rõ thêm sự vắng vẻ ở nơi này. Trong sự hiu quạnh đó, bỗng nhiên vẳng lên tiếng kêu đều đều, man mác của loài chim quốc quốc, chim gia gia trong bóng hoàng hôn đang buông xuống.
Lác đác bên sông, chợ mấy nhà
Dừng chân dứng lại trời non nướcCâu kết của bài, ta cảm thấy nhà thơ có tâm sự u hoài về quá khứ. Dừng lại và quan sát bà chỉ thấy: trời, non, nước. Vũ trụ thật rộng lớn, xung quanh bà là cả một bầu trời với núi, với sông khiến cho con người cảm thấy mình bé nhỏ lại, đơn độc, trống vắng, ở đây, chỉ có một mình bà ta với ta, lại thêm mảnh tình riêng cho nước, cho nhà trong huyết quản đã làm cho cõi lòng nhà thơ như tê tái. Vũ trụ bao la quá! Con người cô đơn quá! Tất cả lại được diễn tả dưới ngòi bút tài hoa của người nữ sĩ nên bài thơ là bức tranh đặc sắc. Từ ta với. ta như một minh chứng cho nghệ thuật điêu luyện trong sáng tác thơ ca của Bà huyện Thanh Quan. Bởi vì cũng ta với ta nhưng nhà thơ Nguyễn Khuyến lại nói:
Một mảnh tình riêng ta với ta.
Bác đến chơi đây ta với talại là sự kết hợp của hai người: tuy hai mà một, tuy một mà hai. Còn bà Huyện lại:
Một mảnh tình riêng ta với ta.đã tô đậm thêm sự lẻ loi, đơn chiếc của mình. Qua câu thơ, ta như cảm nhận sâu sắc hơn nỗi niềm tâm sự của tác giả trước cảnh tình quê hương.
Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hônĐể tỏ lòng biết ơn đối với nhà thơ xưa đã cho ta những phút giây có được tình cảm tốt đẹp xuất phát từ đáy tâm hồn, từ sự rung cảm thật sự, người đời đã đặt một tên làng, một tên đường: Bà huyện Thanh Quan để mãi mãi ghi nhớ tài năng cũng như tư tưởng tuyệt vời của người,nữ sĩ đối với non sông, đất nước một thời đã qua.
Tiếng ốc xa đưa, vẳng trống dồn.
Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]