Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Anh có phải là bờ cỏ ướt (Thuỵ Anh): Thơ Thuỵ Anh

Em sẵn sàng đốt mình lên như hoa
Nếu anh sẽ là
một bờ cỏ ướt!

Ảnh đại diện

Con chào mào (Mai Văn Phấn): “Con chào mào” Mai Văn Phấn

Thực ra bài thơ này là một bài thơ hay nhưng để cho các em học sinh lớp 6 học thì hơi khó

Ảnh đại diện

Phố ta (Lưu Quang Vũ): Lỗi

Mong ban quản trị sửa lại một số lỗi chính tả ạ

Ảnh đại diện

“Em bảo: Anh đi đi...” (Silva Barunakova Kaputikian): Bản dịch của Niê A Dũng

Em bảo anh hãy đi đi
Nghĩa là mong anh ở lại
Em bảo anh đi xa mãi
Nghĩa là muốn anh gần bên

Lời nói đến từ trái tim
Đọng buồn sâu trong đôi mắt
Ôi anh sao mà ngây ngốc
Không nhìn vào ánh mắt em

Ảnh đại diện

Người đàn bà đo đêm (Niê A Dũng): Lời bình của nhà phê bình Khang Quốc Ngọc

Một bài thơ đung đưa, đẫm mơ hồ và giàu sức gợi. “Người đàn bà đo đêm” là bởi “kéo những sợi tơ lòng rích rắc (dích dắc chăng?)” nhưng cuối cùng thì “đêm” lại bị “vỡ” ra. Một sự nén căng cảm xúc đầy ẩn ý. “Đo đêm” mà hình như đang bị… đêm đo lại. Do vậy, cụm động từ “đo đêm” chỉ là cái cớ để “người đàn bà” kia bộc bạch tâm sự. Dường như có bao nhiêu dồn nén chất chứa phía bên trong hai chữ “đo đêm”. Điều ấy cũng đúng thôi, là bởi chỉ ở cái không gian ấy, đêm tối với mình thì “người đàn bà” mới có thể đủ sức, đủ điều kiện để “kéo những sợi tơ lòng rích rắc” riêng tư? Bản thân nhân vật trữ tình là “người đàn bà” kia hiểu hơn ai hết về sự “rích rắc” trong lòng mình. Nhưng đêm thì hình như không đủ lớn để chị trải lòng mình ra, thành thử “đêm” đã “vỡ” mất đi rồi! Hình ảnh “đêm vỡ” hệt một gợi ý y như sự tất yếu vượt thoát đang được ngôn ngữ cài cắm? Tâm sự nhân vật trữ tình cứ chật căng lên sau hai chữ “đêm vỡ”. Ý thơ kéo ra vô cùng. Miên man và khắc khoải. Vô cùng để rồi chuyển hoá. Sự chuyển dịch của thời gian tự nhiên nghe sao êm đềm quá “con se sẻ nép lòng trên cây ngủ”. Không gian, với “người đàn bà” lúc ấy thì chỉ như một sự mệt mỏi cần nghỉ ngơi nên ý thơ mới buông ra một hình ảnh là lạ “mặt trời chợp mắt”? Để rồi, bài thơ khép lại mà cũng như mở ra mênh mang đầy những ngậm ngùi “Người đàn bà bên bậu cửa trầm ngâm”. Đêm hết nhưng dòng chảy tâm trạng thì như còn miên viễn. Bởi thế, tác giả cố tình đặt nhân vật trữ tình của mình vào tình cảnh gần như là sự ngược sáng, có chi đó trái với quy luật thời gian không gian là phải chăng cũng chỉ để muốn diễn giải thế giới nội tâm vô cùng rắc rối và phức tạp của con người? Ai trong chúng ta lại chẳng có những lần rắc rối kỳ lạ như vậy!? Hình ảnh “người đàn bà bên bậu cửa trầm ngâm” vừa như tạm dừng lại một hành trình nào đó, vừa như đang tiếp nối những dằng dặc miên man. Ý thơ gợi ra bóng dáng một thân phận, một cuộc đời đầy những bập bềnh âu lo. Nhịp thơ chậm, giọng phảng phất sự day dứt mang âm hưởng buồn. Gợi bao nhiêu những cảm thông trắc ẩn! Một giọng thơ lạ hứa hẹn điều gì đó đang còn ở phía trước chăng?

Ảnh đại diện

Đêm thấy mình trần trụi (Niê A Dũng): Bản dịch của Nguyễn Thị Phương Trâm

Exposed was the night

Gulping the last drop of the season in consolation
Night leaning into a light sleep

Burnt the secret code
As the day long desolation danced

Ảnh đại diện

Bên em (Niê A Dũng): Bản dịch của Nguyễn Thị Phương Trâm

Next to you

Next to you on a rainy day
the sky is filled with sudden sunlight
flowers leaning in sweet adoration
easy whispers of love

Next to you on a stormy day
a rainbow would appear in yearning from both ends
budding from the smallest of things
my love

Yes next to you on a sunny day
in our hearts discerns the pitter-patter of falling rain
blooms of antigonon
in the wind would shatter

When I’m not next to you…

Ảnh đại diện

Tôi nhìn em (Niê A Dũng): Bản dịch của Nguyễn Thị Phương Trâm

I viewed you

I viewed you with 1/2 an eye
Grey sky
On the tip of my tongue were the words “pillow princess”
Calling upon autumn

I viewed you with 1 eye
Witnessed flying were the returning excuses
Wilting flowers yellowing in distant fields
Night momentarily mending the seasons with sack cloths

I viewed you with 2 eyes
With fresh flowers and green grass
Virtual sweet eyes honey on plump red lips
Forever a hummingbird

I viewed you
Through the eyes of a nemesis
A horizon red at dawn
Through your eyes saw the other side

Ảnh đại diện

Đàn bà chiều (Niê A Dũng): Bản dịch của Nguyễn Thị Phương Trâm

A woman upon dusk

A collection of sadness on her sleeves
Accepts loneliness from the bottom of her heart the desires
Hesitant
Faltering
Tentative
A woman
Brought forth yearning upon dusk
Weaving a hammock of clouds
Eddies of an endearing lullaby

Please speak not of today’s sunset
It’s like tea brewed the day before
Moody
Brooding
Speak not of this woman
As the faltering heart of a leaf falls upon dusk

Please measure not loneliness with yearning
A woman’s breath have touched upon the afternoon
The moon’s heart
Speak not of the streets
Purple with crepe myrtle
Cicadas will be loss for word
Easter lilies calling upon the summer
A woman taking the hold of the dusk

Ảnh đại diện

Mai con về (Niê A Dũng): Bản dịch của Võ Thị Như Mai

I will be back

I will be back to our hometown
To see the Ma River
To admire Nguyet Vien dozing off by the stream
A ship is sailing in the sea

I depart from the village
A blade of grass on the way also reminds hometown
Here is Hon Trong Mai
And there is Doc Cuoc Temple

I don’t know how old the tamarind trees is
Their trunks, gnarled and rough
Where a swinging hammock tied
Where branches filled with stained fruits and leaves

I will be back to see you, mum
The last autumn leaf
in my hands, warm and callousy
Soothes the city wound

Tomorrow I will be back to see you, mum
Spring blooming in the field of reeds

Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: