Ta sẽ là cha của tất cả các con Những đứa trẻ mà thượng đế gửi qua người yêu ta mà chẳng ai đảm bảo Những đứa trẻ ngoan, vô tư không biết gì tới những điều gian giảo Những đứa trẻ khiến người yêu ta xanh xao vì giấu giếm những chuyện buồn
Ta sẽ là cha của tất cả các con Để lên chức người yêu ta thành mẹ Để cô ấy có trách nhiệm với những điều nông nổi Để ta xóa hết hờn ghen để yêu thương không đổi Để thời gian tô lại son trên môi Cô đã khóc trong những ngày buồn lạ
Nụ hôn đầu nằm lại trong mơ Buổi sáng thức dậy, môi khô còn nhớ Nhớ từng áng cây nặng nề hơi thở Hai chúng ta lẩn trốn những cột đèn Nhớ tư cách hơi rượu lên men Phả vào nhau lời yêu Hay men say dịu ngọt.
Nắng tháng mười hai rót thành giường ánh một màu nâu Nhớ miên man cả những điều đẩu đâu Nhớ cả những điều chưa bao giờ thành thật Nhớ miền đất chưa qua, nhớ loài hoa chưa thấy Nhớ người lạ bằng giấy, hóa hồn hương van lạy ta trốn rời Nhớ con ngựa máu dồn hơi đỏ Chạy như bay, rời…
Chỉ biết nhìn nhau mỉm cười Dưới hàng cây đen thẫm gió lùa xào xạc Con sẻ nâu cuối cùng đã dừng hót chiều qua Bóng còn đọng trong mây xám một màu nhức nhối.
Chỉ biết nhìn nhau dưới khung trời đang tối Ước sao có chú đom đóm nào ở lại cùng anh Que diêm cuối cùng lại để dành khi em ngoảnh mặt Châm một điếu thuốc Khói miên man xóa bóng hình trôi Khói miên man xóa từng ảo ảnh hãy còn nông nổi
Có một thời đã qua rộn ràng lời nói Không cần nghĩ suy đắn đo một âm gió qua tai Có một thời…
Từ khi nào thời gian không cần kể lại trên môi, không cần soi gương, không cần mắt người trách móc. Từ khi nào cảm thấy hơi người lạnh nhạt mà không chạm vào nhau trong đêm tối run run.
Từ khi nào, da thịt kể về nỗi nhớ, dây thần kinh tái hiện nỗi đau, máu chạy trốn những mạch thành tẻ nhạt.
Từ khi nào cảm thấy ngột ngạt dù hít chung khói thuốc mê xanh.
Từ khi nào không cảm thấy mình rơi dẫu thân xác bị ép dần xuống đáy.
Tự khi nào, mọi ngày như một ngày, bước xuống đường đã thấy…
Từ dạo nào, vạch khuy áo chỉ thấy tối tăm bí ẩn Ngón tay vạch khóe miệng xem răng ánh lạnh trong đêm Từ dạo nào, môi hằn những đường vết cong sâu thẳm Tay cào những miền xa xăm Để im lặng một câu than Từ dạo nào, cụm đầu vào nhau chỉ thấy đau những gió Từ dạo nào, nằm đó như nằm đâu Mắt nâu mặn những gì còn lâu mới nói Từ dạo nào, da ráp như mái ngói Căn nhà cổ tàn tạ lá say bay Từ dạo nào, cấu lên nhau những tạo vật đắng cay Dạo nào, môi cắn môi cố ru nhau ngủ Miên man mơ những kẻ lạ…
Sao cứ phải làm nhau buồn từ những chuyện cỏn con Những chuyện cỏn con, những chuyện cỏn con Muốn ngân lên còn không tròn một tiếng Muốn vứt nó đi rồi đành nhặt lại Vì sợ rơi ai biết đấy đâu lần
Sao cứ phải làm nhau buồn từ những chuyện cỏn con Mới xuất hiện từ cái đầu chưa kịp nguội Mới đổi thay từ cái nhìn ai không dõi theo ai đắm đuối Từ sự giận hờn, chẳng thể lấy mình để dỗi Bẻ ra mà chia đôi Nhưng ôi thôi mãi cứ lớn dần
Những khi ta nằm thả tay, thả chân Trong cơn say quá say…
rong giấc ngủ mùa thu, tôi rơi và tôi vỡ. Tan như mưa bong bóng ngã trên thềm, tan như cái lá khô, vàng lây cả màu nắng, tan như lời xa vắng, vẳng tai ai.
Trong giấc ngủ mùa thu, hồn gió chạy theo tìm.
Những bức thư hơ lửa buồn như nước mắt Tôi hát về những lời ca xưa ngọt lịm, về những đôi tình nhân giờ đã chết già
Trong giấc ngủ mùa thu, tôi nằm cạnh anh, nép mình sợ những thân hình tìm tôi trong bóng tối, đếm tiếng anh ngáy đều đều vô tội. Tôi biết nếu còn thức, anh sẽ lại nhìn…
xin chào tháng 9 cùng cô gái của tôi những nỗi đau nằm nôi không lớn được nữa rồi tôi ru chúng đong đưa bên thềm hơi gió đỏng đảnh những lời yêu mà chúng chẳng khóc gì
Gương vỡ tan, mảnh miên man chạm đất. Đọng lại ánh sáng trong mắt khuôn mặt vẫn vẹn nguyên. Tay đỏ máu chạm má tròn nhợt nhạt. Miệng muốn cất lời mà không thể được. Nghe như có cát trong vòm họng chảy thấu suốt thời gian. Ơ này đừng khóc vì một chuyện cỏn con. Nhất là ngoài kia mưa đọng cả một màu trắng xóa. Chẳng ai biết được đâu mình đau khổ thế nào. Du du chuông gió lại ngân.