Cứ ngỡ rằng ta sẽ quên đi mau
Chẳng còn nhớ mối tình đầu thơ dại
Đá vẫn đay mà tình đầu tan vỡ
Để suốt đời khắc khoải trái tim đau
Chẳng hiểu tình đầu tan vỡ bởi vì đâu
Cả hai chúng mình chẳng đứa nào có lỗi
Chỉ thương tiếc cho một thời nông nổi
Ta vô tình chia nát trái tim nhau
Chỉ biết rằng mãi mãi mang vết đau
Muốn nói với anh một điều mà không dám
Nên âm thầm suốt tháng ngày đằng đẵng
Nhớ thuong người cùng mối tình tan vỡ của tôi
Em đã yêu anh yêu cả cuộc đời
Hai trái tim nát…
Lưng mẹ
Mẹ cõng nắng ra đồng ngày hạ cuối
Mồ hôi rơi đếm tóc bạc trên đầu
Con tập tễnh trong đời thường khúc khuỷu
Cố ghánh theo nông nổi qua mình.
Mẹ cõng mưa trên chiếc áo phai màu
Cõng bận bịu lên vai gầy cháy đỏ
Con tập ghánh ước mơ mình dang dở
Tập làm thơ để tự dỗ mình.
Mẹ cõng theo điệp khúc bốn mùa
Cõng Xuân, Hạ, Thu, Đông qua tuổi mình mỗi sớm
…
Chiếc lá của mùa thu rụng xuống. cái se lạnh luồn vào từng ngóc nghách của tâm hồn. Buồn.
Thu buồn như hàng liễu, thu buồn như lòng người thiếu nữ trong thơ Xuân Diệu. Thu buồn như lòng tôi. Một mùa thu chết. Thu – bao giờ cũng là điểm tựa cho tâm hồn thi sĩ, là cánh đồng bao la ru lại cảm hứng cho muôn ngàn thi sĩ Việt nam. Ta đã thấy một rừng thu trong cái nhìn của Lưu Trọng Lư:
“Ta đã nghe mùa thu
Lá thu rơi xào xạc
Con nai vàng ngơ
Đạp trên lá vàng khô”.
(Tiếng thu)
…