Ôi dòng sông, nước không xanh, không đỏ Lững lờ trôi - ta thấy chỉ hanh vàng Bờ quạnh vắng, chừng như lời muốn tỏ Ta nhìn quanh - e ấp, chỉ sông Hàn …
Sơn Trà không vui - gió bão với mây ngàn Mưa sùi sụt - chông chênh từng góc phố Quán cà phê, người ngồi chưa ấm chỗ Ào ạt mưa - lại nhớ nước sông Hàn …
Thuở có em - ta chẳng thấy mây ngàn Mưa nhè nhẹ - (dẫu lòng ta trôi nổi !) Gần bốn mươi năm - đời quá nhiều biến đổi Đường Hùng Vương - thương quá gốc cây già
lăn đi một chuyến xe đời vẳng nghe trầm vọng câu cười hồn nhiên
bềnh bồng - như chuyện thần tiên trăm viên ngọc ước - vẫn miền xa xăm bềnh bồng - như chuyện ngàn năm con đom đóm cũ - trăng rằm vẫn bay
vẫn là tay - nắm bàn tay vẫn là cây - đã, tháng ngày nắng mưa em đi, gió đổi sang mùa em về, gió biết thẹn thùa - dưới trăng môi thì nhạt, trán thì nhăn vẫn - hiu hiu tiếng thì thầm - lứa đôi
lăn đi một chuyến xe đời vẳng nghe trầm vọng câu cười hồn…
Như là sóng, đã buồn từ cuối bãi Như là mây, từ bão tố tan bay Rượu chẳng mềm môi mà lãng đãng cơn say Chưa vĩnh biệt nhau, đã nghìn trùng cách trở
Không thể quên đâu, từng đêm dài tiếng thở Như quẩn quanh đây, chất ngất nỗi-buồn-cùng Riêng mỗi người, nhưng một khối sầu chung Năm : bốn mùa đông. Đời chập chùng giá rét
Chưa nên chết, là bởi tình chưa hết Chưa nên xa, vì hy vọng vẫn còn gần Chẳng lắm phiêu du, cũng vướng hận phong trần Lòng như…
Ta bước xuống - núi buồn như quạnh vắng Cây bơ vơ và đá ngập hoàng hôn Bởi chân lý luôn tìm nơi tĩnh lặng Nên ngàn năm, triền đá vẫn vô ngôn
Nào biết buồn hơn - nào biết sẽ vui hơn Khi trầm lắng, lối đi về đã tỏ Xin cám ơn - cám ơn từng ngọn cỏ Vẫn nâng niu - ngàn vạn dấu chân đời
Trót mang thân - ai chẳng kiếp con người Giữa mưa nắng - buồn vui và mộng ước Mà con đường đang tiến về phía trước Lại chính là chân núi - lúc ra đi ...