Lạnh không em ơi
Mùa đông buồn da diết
Ngọn gió nào cuốn mãi đám cây trơ
Trận mưa nào xối xả hàng cỏ dại
Bức tranh ngày xưa
Bức tranh cuối cùng mùa hạ
Giờ còn đâu hơi ấm ngày xưa
Còn đâu nắng cháy đỏ làn môi đó
Mùa thu đến
Mùa tạm biệt
Mắt đượm hồng ôm những phai phôi
Lá rơi buồn cuối trời ngược nắng
Còn gặp em đâu giữa mùa đông vắng
Mùa đông tiếng lá rơi lạnh ngắt
Tan vào lòng như nỗi nhớ em.
Nép dưới bóng chiều lặng lẽ
Gục trên ngăn giữa song the
Mắt đã rũ nhiều mộng điệp
Trên sách cũ sờn mép lề
Tôi giá tưởng chừng có thể
Tìm em và nói yêu em
Nhưng tim không sao cháy được
Nhìn em bước lặng thầm trước thềm
Em
Gần lại
Bầu song cửa mắt đong đưa
Trong thành phố mới tôi đang đến
Vừa chợp mắt đã bóng hình xao xuyến
Nhớ em cùng với những cơn mưa
Nhớ em cùng lá vàng cuối mùa
Làm sao có em, có ngày xưa đó nữa...
Em
Hãy để gió cuốn mưa rơi thêm lần nữa
Để tôi nhìn lại
Mắt…
Một sớm một chiều một lối quen
Đôi mắt bình yên hoá sương mềm
Gió rào nghiêng lá xoa đôi má
Lòng bỗng bật lên một tiếng “em”
Chẳng phải tình cờ hay đột đến
Tôi biết tôi yêu tự mới quen
Chẳng phải em là hoa trước nắng
Ai dám thu về bỏ túi riêng
Nay mùa thu mới mùa tạm biệt
Lòng nặng niềm riêng dạn ý đem
Phông màn trước gió treo da diết
Càng để càng lâu lại nhớ thêm.