Lá vàng rơi gió lai nhè nhẹ cánh chim chiều chợp mắt có kẻ đứng trông nhìn hoàng hôn tím ngắt nghịch cảnh lòng non sông cách trở lữ khách bơ vơ biết khi nào về khi nào sẽ đi như một cơn mê không ngày tỉnh giấc khi đương thời hay về trăm tuổi như cánh chim lạc bầy không ngày chùn bước kiếp sầu lãng tử lặng nhìn mưa rồi nhìn gió nặng lòng đơn độc khi dừng bước ghé lại bên đàng lại ngỡ ngàng vô vàng vực thẩm, không chùn bước gót chân dài đời mãi lênh đênh nắng bình minh sinh…
Xanh Xanh Giữa Con Kênh Bé Nhỏ Lang Thang Dọc Bên Bờ Hồ Hoa Buồn Mình Không Đủ Sức Thoát Khỏi Mãnh Đời Bé Nhỏ Chông Chênh
Ngày Qua Ngày Trên Mặt Con Kênh Phủ Nước Cùng Đám Bèo Trôi Dạt Khi Đơm Hoa Một Màu Bát Ngát Tự Soi Mình Hãnh Diện Với Bầy Sen
Dẫu Biết Lòng Không Phân Biệt Thấp Hèn Nhưng Lại Phải Dung Mình Theo Dòng Nước Trước Bao Ngày Trên Dòng Nước Đục Chịu Khổ Sai Giữa Tháng Ngày Quẩn Quanh
Một Ngày Kia Trời Bổng Mất Xanh Mây Đen Kéo Đến Mặt Hồ Tối Tăm Mưa…
Anh Đã Quen Em Tự Lút Nào? Mà Nghe Sâu Lắng Nổi Hân Hoan Khi Ta Chưa Lần Nào Chung Cuộc Hẹn Bao Ngày Anh Với Nổi Nhớ Lạ Kì Rồi Ngày Mai! Anh Sẽ Về Đâu? Em ở Đâu Xa Tận Chốn Nào Cho Bước Chân Anh Bao Ngày Tìm Mãi Nhưng Em Là Ai Anh Cũng Không Màng Dù Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ. Anh Đến Bên Em Trong Thiên Đường Mơ ảo Hay Bước Cùng Nhau Chốn Địa Ngục U Sầu Em Sẽ Về Đâu? Nơi Nào Anh Cũng Tìm Đến Tìm Bước Chân Em Bên Khắp Nẽo Đường Và Mong Ngày Chờ Em Quay Lại Thật…
Màn Đêm Buông Thả Xế Chiều Không Ngoản Mặt Gió Vu Vương Mát Lạnh Chốc Tan Tành Máu Tuần Hoàn Sôi Sục Cả Châu Thân Nghe Tiếng Ai Ríu Rít Giữa Muôn Trùng
Ngóng Trong Đêm Dong Dũi Đôi Mắt Bơ Vơ Luôn Dày Vò Ngày Đêm Không Ngũ Được Niềm Sầu Lặng Từng Ngày Nghe Cay Đắng Muốn Thốt Ra Lời Nói Thật Của Tâm Tư
Lòng E Ngại Sợ Muôn Lời Từ Chối Thì Mãnh Đời Bao Phủ Bởi Màn Đêm Làm Gì Đây Khi Mà Lòng Lên Tiếng Khi Trăm Dao Đe Doạ Nổi Niềm Riêng
Em Nhìn Anh Không Nói Điều Gì Và Bước Đi Như Kẻ Khinh Khi Lặng Nhìn Em Qua Từng Bước Nhẹ Lá Rơi Đầy Dưới Gót Chân Em Một Bước Chân Qua Khỏi Đời Cô Quạnh Bước Chân Em Dẫm Nát Cả Đời Anh Bàn Tay Này Dìu Em Qua Đời Phiêu Lãng Nhưng Không Dắt Được Trái Tim Em Em Về Đâu Giữa Bóng Tối Nhiệm Màu Đôi Mắt Mờ Dần Em Nhắm Chặt Vẫn Tìm Đường Mỡ Lối Em Đi Anh Nhìn Theo Không Nói Điều Gì Và Ngoản Lại Như Bóng Người Điên Dại Bước Chân Anh Nghịch Lối Đời Em.