gửi cô một nhánh lan rừng nơi này con nhớ ngày mừng của cô hoa này giống những vì sao càng xa càng đẹp càng gần cang thương mong cô đẹp đạo vô thường ngày nhiều may mắn đêm vui giấc nồng
(bỏ lâu quá nên không có hứng cô ơi, 20.10 chúc cô Hồng Vân nhiều sức khoẻ)
Từ lúc những chuyện đó xảy ra anh thấy chúng ta thực sự không còn như xưa nữa...Có lẽ là tại anh chẳng? Người ta vẫn nói phải bỏ qua quá khứ để hướng tới tương lai nhưng có lẽ đó phải là thứ quá khứ khi anh còn chưa xuất hiện trong cuộc đời em, chúng ta còn chưa xuất hiện trong cuộc đời nhau. Anh nhớ lại cảm xúc khi anh nói rằng mỗi chúng ta nên có một khoảng trời riêng và anh không quan tâm đến bạn bè cũng như những mối quan hệ xung quanh em (trừ gia đình). Ngay từ thời điểm đó có lẽ tình cảm anh…
Bỗng thấy hận cuộc đời quá đỗi, hận những lúc làm thằng sinh viên quèn phải đi lạy mấy người giảng viên " chấm điểm = tiền".
Tặng thầy
Thầy dạy em con chữ nên người mà chát đắng bao lọc lừa sau cửa lớp em mang ơn thầy và bỗng thấy mình khôn lớn gượng nhìn thầy bị bao kẻ khác coi khinh
ngành giáo dục là mảnh đất trồng người đâu thể chứa những con người cẩu thả một bài thi khiến những người mẹ người cha phải ngậm ngùi trả giá vì con điểm được tính bằng "dày, mỏng" pôlime.
tâm hồn tôi là một mãng màu phức tạp trắng, đen, lục ,tím , xanh, vàng... em đừng mang màu thiên thần ngang qua tôi nữa những gom màu đối chọi lẫn nhau
trái tim tôi không có màu hồng như em thường nghĩ không yên bình và sắc lãng mạn ngây ngô trái tim tôi chứa những buồn đâu và tan vỡ xin em đừng lôi hạnh phúc lướt qua tôi
trong suy nghĩ tôi luôn có màu toan tính lắm đa đoan và chẳng chứa vị tha xin em đừng mang ngọt ngào của những sắc hoa gieo vào tôi màu hiền lành đã mất.
Anh gỡ tâm hồn minh ra khỏi sự cô đơn để đôi chân độc hành đi về miền hạnh phúc đời một, hai..đâu biết điều gì chờ anh phía trước sự đợi chờ như chuyến xe cuối cùng lếch bánh
Anh níu lại mùa thu vàng rơi nỗi nhớ và đan nhịp cầu quá khứ nối tương lai những hững hờ hôm qua xin gim vào gió lạnh cho thu về thắm lại những yêu thương
ôm trong lòng một góc ngày xưa thời phượng trắng rơi đây trang sách vỡ lần đâu tiên cầm tay nhau bỡ ngỡ em thẹn thùng che dấu nụ cười duyên
con đường dài chậm chậm bước chân quen làn tóc rối thả bay trong chiều gió nhẹ chùm hoa tím mơ màng rơi khe khẽ vương trên tà áo trắng tinh khôi
chiều hẹn hò nhưng chỉ có anh thôi với ghế đá và thời gian đang trôi chậm cành hồng trên tay anh vẫn ngọt ngào hương hoa thắm mà sao đành em lỡ hẹn chiều nay?