giáng sinh buồn... ngoài kia đang vang lên bản nhạc giáng sinh thạt vui.... Có biết nơi đây mình buồn ntn ko???
Đến bây giờ khi Anh đã xa em Em mới thấy mình nhớ Anh nhiều lắm Con đường quen bước chân như lạc lõng Phố đông người em vẫn thấy cô đơn. Đến bây giờ khi Anh đã đi xa Em mới biết mình yêu Anh đến thế Mượn tứ thơ để dệt nên nỗi nhớ Tập nhật ký dày hơn tất cả tháng ngày qua. Đến bây giờ khi hai đứa cách xa Em mới biết Anh cho em nhiều quá Ở bên Anh em chẳng còn lo sợ Anh mang đến cho em nụ cười và tất cả niềm tin. Đến bây giờ không được ở bên Anh Em mới thấy mình lớn lên nhiều lắm Biết hờn ghen, biết…
Em không còn khóc nữa đâu anh Giọt nước mắt vô duyên trong lòng đời hối hả Con đường xưa đã chia về hai ngã Tiếc nối làm chi cho chật trái tim em Đã biết rằng mình chẳng phải cho nhau Em không muốn hoài niệm thêm nhiều nữa Anh đã quên em dễ dàng thanh thản thế Em khóc làm cho vô nghĩa phải không anh Không hẳn rằng giờ em đã quên anh Em vẫn nhớ nhung để nguyện cầu anh hạnh phúc Chẳng phải bao dung mà cũng không mong có lúc Anh giật mình hối hận nhớ về em Em bây giờ đã khác những ngày xưa Người ta…
Có một cơn gió đã đi qua đời tôi, một cơn gió vô tình! Từ ngàn xưa gió vẫn là như vậy. Gió không chiều lòng người, gió cũng không hiểu lòng ai cả. Khi thì mơn trớn, vuốt ve, lúc thì ào ào giận dỗi... Và rồi cơn gió ấy đã ra đi, mãi mãi không bao giờ trở lại... Chỉ còn tôi, một minh với nỗi nhớ mong da diết... Cơn gió ấy chính là em. Em đã đi xa, để lại trong lòng tôi một cõi hoang vu - nơi một cơn bão vừa đi qua. Chốn xa xôi ấy em có biết cho lòng tôi.
Rượu nồng pháo đỏ với xe hoa
Tiễn em theo chồng nơi xứ lạ
Gượng cười nhưng cõi lòng băng giá
Vẫn mong người hạnh phúc trọn đôi
Đường em về bên ấy có mưa rơi
Như lòng tôi đang hồi bão đổ?
Ngồi nghe trái tim mình tan vỡ
Vẫn mong chờ em ở kiếp sau...
Mẹ mất đi khi con mới lên 10
Chưa kịp hiểu rằng mình con nhỏ
Chỉ thấy đêm về bỡ ngỡ
Vắng vòng tay hơi ấm của người
Mẹ mất đi nhà vắng tiếng cười
Vất vả nhọc nhằn mình cha lầm lũi
Đj bước nữa lo con bị hát hủi
Cha trói lòng minh "gà trống nuôi con"
Chỉ một phút chán nản buông xuôi
Chót lao thân vào con đường tội lỗi
Khi giật mình nhìn tương lai tăm tối
Thì mây đen che kin lối về.........
Chẳng thể nào níu giữ nữa đâu em
Con thuyền tuổi thơ cập bến bờ kỷ niêm
Mái trường xưa nhuốm phủ hoàng hôn tím
Lá vàng rơi lưu luyến bước em đi
Khi ve ngân phượng cháy mùa thi
Khi trăn trở trước những dòng lưu bút
Khi mằu mực ướt nhoè cùng nước mắt
Là xa hoài xa mãi tuổi thơ ơi
Những ngày qua tất cả giản đơn thôi
Một ánh mắt ban trai phút giận hờn bạn gái
Những con điểm thầy buồn nhưng không nói
Để bây giờ day dứt mãi không quên
Vâng! những kỷ niệm chẳng gọi thành tên
Sao vẫn cháy âm…
Ta trở về trong những cơn say
Thấy trống vắng cô đơn căn phòng nhỏ
Thương người em theo chồng phương đó
Vẫn gối chăn đơn chiếc lạnh lùng.