Người đi xa, đi xa Để mình tôi chốn này Trời xuân sao lạnh giá? Có phải vì xa nhau? Người đi về chốn ấy Còn kỉ niệm bơi đây Còn tình yêu chớm nở Còn thương nhớ đong đầy... Phải chăng sầu ly biệt, Giằng đầy một tối nay?
Sáng mùa xuân mờ sương Tiễn chân người lên đường. Gió luồn... tim nghe lạnh Tê tái nỗi yêu đương Chẳng dám nhìn người đi Quay đầu bước vô thường Hai đôi mắt ướt lệ Ngậm một mối sầu chung...
Buồn ngàn năm dồn lại một đêm nay Hồn lãng khách lẽ loi trong trần thế Chén yêu đương rót chưa đầy đã vơi, Chuốc thật say cho mắt quên giọt lệ!
Hõi lòng rằng sao tình lắm tái tê? Vẫn gần bên sao ngày càng xa cách... Hõi người rằng: "có phải lỗi nơi anh ?" Nhưng người bảo: " bởi duyên mềm phận mỏng, Bởi chúng mình chẳng nhìn về một phương, Đến ngày mai anh về khung trời khác, Lầu đơn côi trông bóng hạc xa xăm ***** Chỉ vậy thôi, cũng làm em lo sợ Anh! anh ơi! nếu muôn vàn…
Bóng người theo nắng tắt âm thầm Tình yêu gió cuốn nay về đâu? Mắt lệ vơi đầy thời xa vắng, Yêu dđương Thu trước-Thu nay sầu!
Ô Thước nhịp cầu qua sông Ngân Một năm thương nhớ gặp một lần Tình tôi sông lạnh lùng ngăn cách, Cầu nào nối đoạn tình trái ngang? ................................ Sự lạnh lùng, khiến khoảng cách từ con tim đến con tim xa xăm lạ thường...
Trời đông chiều tắt nắng rồi Gió se se lạnh lòng tôi lại buồn Mây nào nhuộm tím hoàng hôn? Tình nào dang dở linh hồn còn đau? Tưởng rằng rồi sẽ quên mau, Ngày ngày tháng tháng cách xa muôn trùng Tình đã cạn, yêu như không Bên em tôi chỉ lạnh lùng mà thôi Duyên tình giờ cũng phai phôi Người ơi, người hỡi! đơn côi em về Còn đâu những buỗi đêm hè Đẫy đà trăng sáng, tròn xoe mắt người Còn đâu má thắm môi cười Bên tôi cô gái đôi mươi tuổi hồng Còn đâu lối vắng theo…