Người đàn bà tôi gặp ở công viên Sáng nay Miệng xoen xoét kể cho người bạn vừa quen Những điều chưa hoàn hảo ở chồng mình Mà lạ kỳ hay, cũng là đàn ông mà người khác có Chị ta nói không nghĩ ngơi, khoa tay múa chân một hồi Rồi phán: Biết thế này, ở vậy để nhàn thân...
Người đàn ông thì điềm đạm hơn Chọn một góc ở công viên ngồi trầm tư theo khói thuốc Chậm rãi sẻ chia với cánh đàn ông những điều ai cũng biết trước Ngày xưa cô ấy tinh tế làm sao...thật tiếc…
Thằng cháu khờ, gọi cho Nội tối qua Nói khi học xong, con sẽ về với Nội Chà, thằng cháu này, đúng là bê bối Đã hứa với nội rồi, mà nó lại dây dưa
Nhớ hôm nào nó gọi Nội toáng cả buổi trưa Báo kết quả kỳ thi được về Việt Nam học Nó biết nội vui, khi vừa cười vừa khóc Biết Nội nhớ Việt Nam, nên sang đó học để Nội mừng!
Thắm thoát gần 3 năm kể từ ngày nhận tin mừng Tin tức ở Việt Nam nó đều phôn cho Nội Cứ mỗi ngày Nội chờ đến tối Được nó tỉ tê, những chuyện…
Có hạnh phúc nào bằng, tuổi về chiều được nhìn con cháu thành Nhân Có hạnh phúc nào hơn khi tuổi về chiều còn đủ đầy chồng, vợ Tôi có bà, bà có tôi, chúng mình nắm trong tay duyên nợ Thuở bà Nguyệt, ông Tơ se sợi chỉ hồng!
Tôi và bà lão ở nhà chỉ có mỗi nghề nông Cả cuộc đời mưu sinh chỉ biết nhìn vào đất Vợ chồng gắn kết nhau bằng tấm lòng chân thật Mấy mươi năm hiền hoà, sớm tối có nhau
Tuổi trẻ bây giờ, suy nghĩ rất mau Bố mẹ già được quan tâm bằng đường và sữa Rồi…
Dạo này mắt kèm nhèm, nhìn không rõ được lâu Viết một vài câu thơ cũng nhờ thằng cháu ngoại Nhìn năm tháng trẻ trung, giờ thật là thấy hãi Động khẽ vào đâu, cũng thấy mỏi như dần
May có bà lão mà mình vẫn mạnh cốt cứng gân Sáng một bát cháo xương và ấm trà đối ẩm Thằng cháu khuyến khích ngoại làm những vần thơ lẩm cẩm Nó vừa đọc cho bà nghe, vừa tấm tắc, gật gù!
Sáng này nó ở nhà, bảo Ngoại làm thơ mùa thu Trời phật ơi! Ngoại già rồi còn mùa…
Ngày hôm qua tôi ghé qua diễn đàn, gặp một cháu Việt Nam Viết những câu thơ, như vô tình thôi, mà nghe buồn bà ạ Cháu ấy viết về thời bọn trẻ của chúng mình, bữa cơm chỉ toàn rau, không thịt cá Vậy mà tôi với bà nuôi từng ấy đứa thành Nhân!
Thời nhọc nhằn của chúng mình là bài học cho bọn trẻ lập thân Bà thường bảo với tôi: Chúng mình nghèo mà sạch Của cải dành cho con chỉ có đèn và sách Dăm lít dầu hôi để đốt khi tối trời và vài chiếc áo…
Bà nó à, bao thập kỷ đã trôi qua Vợ chồng mình xa quê hương bà nhỉ Bao nhiêu năm tôi với bà là tri kỷ Chất Việt Nam vẫn đậm đà trong mỗi câu nói, bước đi.
Thời khó khăn, bà chắt góp chi ly Chăm chút cho các con từ manh quần tấm áo Dành dụm từng đồng sửa mái nhà mùa mưa bão Vậy mà vẫn hào phóng cho tôi cút rượu bữa cơm chiều
Bốn mươi năm nghĩa vợ chồng, tôi chăm sóc bà được bao nhiêu Chỉ thấy bà dành cho tôi cả cuộc đời không tính toán Vợ chồng…
Xa xứ cả một thời tuổi trẻ. Chạnh lòng nỗi nhớ đã bạc phơ. Hồi môn dành cho con, là một gánh đợi chờ. Là đau đáu nỗi niềm nơi đất khách.
Bốn mươi năm, thời gian chưa một lần tách bạch. Nỗi nhớ dành cho cội nguồn, nỗi xa xót tha hương. Giờ bảy mươi, đêm vẫn là những đoạn trường. Ngày khắc khoải gửi yêu thương nơi đất Mẹ!
Xin một chút đất lành, để gửi nỗi nhớ đến Việt Nam!
Với cả cháu đâu có muốn chứng minh sự hiểu biết gì đâu.Nỗi lòng của người cha,người mẹ con cái đều biết hết.Những bài thơ về gia đình ở quán Thèm Yêu đều hơi xám xịt nhưng không phải là cháu bi quan và cũng không phải là miêu tả gia đình cháu.Gia đình cháu luôn hạnh phúc.Cháu chỉ muốn viết để sau này biết đâu mình cũng rơi vào hoàn…
Cuộc sống cho ta rất nhiều thời gian để lắng nghe. Thế nên đừng vội vàng đưa ra ý kiến nếu chưa thực sự hiểu hết bản chất của sự lắng nghe. Sự vội vàng không chứng minh khả năng hiểu biết của bạn mà đôi khi có kết quả ngược lại.
Bố vẫn nhớ ngày nhà ta nghèo, cơm chỉ toàn rau Tháng 30 ngày , con sụt sùi đến ngày 28 Cái khổ và nhọc nhằn, tạo nên nỗi buồn ảm đạm Cô giáo và anh xã đến sở làm, quần ống thấp, ống cao.
Vậy mà vẫn mơ một ngày hái được những ông sao Tặng cả cho con để sáng bừng…