Có những lúc đứng trước ngưỡng cửa của cuộc sống mới ta ngập ngừng không dám bước tiếp. Đó phải chăng là sự hèn nhát khi cố gắng trì hoãn một cuộc chạm chán tất yếu.
+Cuộc sống khi nhìn từ căn phòng luôn được nguỵ tạo bởi màu hồng đẹp mắt nhưng khi ta mở cánh cửa ấy ra ta có còn nhìn thấy được màu hồng ấuy nữa không??
+Khi bước ra ngoài kia có còn cha mẹ bên cạnh nâng đỡ ta như trước??
+Khi bước ra ngoài cuộc sống ta sẽ còn là ta của tháng ngày "ngây thơ và trong sáng"??
Ta phân vân và tự hỏi...