Em bảo:" em là kẻ dại khờ, Lỡ yêu người nên giờ phải bơ vơ: Anh không tin hay không yêu người hỡi ?? Sao lặng im để em mãi đợi chờ ...."........ .......................
Hoa điều trước gió nhẹ rơi, Lòng anh sao nhớ đến người phương xa. Phương xa người có nhớ ta? Ta thì nhớ mãi người mà không quên. Quen em đã mấy năm liền Mà chưa nói được câu duyên chữ tình. Kể người cũng thật khó tin. Ông trời nỡ để chúng mình chia xa. Giờ còn ta với mỗi ta, Tương tư là khổ nhưng mà vẫn yêu. Sông hiu quạnh, bến cô liêu, Làm sao vui được mỗi chiều nhớ em Thà rằng khi trước đừng quen, Để anh khỏi nhớ khi đêm lại về. Đông sang gió lạnh tái…
Lâu rồi có dịp trở lại đây, Sắc trời vẫn thế, chẳng đổi thay: Vẫn cánh rừng thưa, vẫn nương sắn, Và những vạt ngô mới nhú mày . Cảnh không thay đổi, người thay đổi: Bạn bè chiều rượu, tối ngả say Đêm đến cà phê cùng khói thuốc .... ......... Ta về lạc lõng giữa đất ai???
Hạ về trong những tiếng ve, Vang trong cánh gió mà nghe lòng buồn . Trống trường cất tiếng đổ dồn, Bên ngoài cửa sổ mưa tuôn ngập trời , Chiều nay hoa phượng nở rồi : Cánh hồng sắc thắm làn môi nhẹ nhàng . Cả đất trời đón hạ sang , Cho ai buồn nỗi lá bàng xanh thêm, Vương trong làn gió dịu êm Cánh hoa phượng nhỏ bên thềm nhẹ bay, Giờ học cuối vẫn còn đây: Vẫn còn ấm áp giọng thầy thân thương, Mà sao lòng lại vấn vương? Để cho giọt nắng sân trường nhạt phai
Phượng hồng ướt đẫm trong mưa, Mấy con bướm trắng vui đùa trên cây. Xuân qua, hạ tới chiều nay, Hạ sang sắp phải chia tay nữa rồi. Gốc bàng ghế đá từng ngồi, Giờ đây vắng bóng những người bạn thân. Lòng buồn cất những bước chân, Trên con đường cũ mấy lần từng đi. Hạ ơi, hạ đến làm chi: Để bao nỗi nhớ chia ly ngập tràn. Còn đâu ghế đá gốc bàng, Còn đâu lớp học rộn vang tiếng cười. Hỡi chúa xuân của đất trời: Sao để hạ đến cho người xa…
Trung cổ xưa đã một thời Có hai dòng họ mấy đời thù nhau. Mê-ô buồn bã u sầu Lin-da từ chối vì đâu yêu chàng. Tối hôm cùng bạn hóa trang, Qua nhà Li-ét mừng nàng ngày sinh. Gặp nhau một tấm chân tình Hai người trao hết tim mình yêu nhau. Thề nguyền yêu mãi dài lâu Tình yêu trời biển, bạc đầu răng long. Lâu-rân tu sĩ thấu lòng Kết tình nên vợ nên chồng từ đây. Nhưng mà thù hận lâu nay Xa lìa đôi trẻ mới ngày nên danh. Vì…
Chiều tan trường bước chân trên phố vắng, Phượng đỏ trời rực sáng cả không gian. Bước vô tâm chân dẫm cánh hoa tàn, Ta vô ý hay lòng ta cố ý? Nở làm chi hỡi cánh hoa phượng vĩ? Để bao người mang nỗi nhớ chia tay. Kỉ niệm xưa em hỡi vẫn còn đây, Nhưng bóng em hôm nay chẳng còn nữa. Giờ mình anh bơ vơ cùng sống giữa: Hạ vắng em, hạ buồn, hạ nhớ em.