Chiều nay lại chiều mai...ngày sau,sau nữa biết có còn gặp lại?Có lẽ không mà có lẽ đã chắc gì là vô tình thì vô duyên ,vô phận? Ở giữa chốn phù du mà nuối tiếc cho ai?Cho mình ,cho ta hay một ta nào khác?Có chi chỉ là ôm hận ngàn thu,ôm mối tương tư mà dìm cả thế gian vào trong nỗi hận thù,chết chóc. Sóng biển đánh lúc trầm lúc bổng.Lòng người rầu lúc động lúc thinh.Ta lặng lẽ nhìn về phía cuối trời xa,dăm ba cánh nhạn giăng tràn thu tím tái.Phía bên ấy Hải Vân,gió nổi lên cuồn cuộn,thổi tốc những…
Cha tôi trước đây,ông cũng thường nói:"Thời cha còn nhỏ,ăn chẳng đủ no,mặc không đủ ấm.Đi học thì đầu trần,chân đất...". Thế nhưng,thế hệ của ông đã sản sinh ra những con người làm lên lịch sử,với hai cuộc chiến tranh thần thánh vĩ đại,kháng Pháp,kháng Mỹ,mà chiến tháng của nó dẫ dát vàng lên trang sử hào hùng của dân tộc.Lớp trẻ bây giờ,nếu nói theo cách nói của các cụ thì,sướng hơn tiên.Chẳng phải đối mặt với những lo âu và được sống trong nền hoà bình không có mùi bom đạn. Từ nhỏ,tôi đã tiếp…
Hôm nay mình ghé qua box thơ của nguye_hoang,bắt gặp một khối tình ,nồng hậu và chan hoà như tình yêu bạn dành cho biển cả.Tôi giống bạn,có lẽ biển luôn là chủ đề và nguồn cảm hứng bất tận cho những người đang yêu và khao khát được yêu. Tôi cũng yêu,và cũng từng được em từ chối.Tôi cũng chẳng quan tâm chi nhiều,vì tình yêu,đối với tôi có chăng,chỉ là em và niềm vui mỗi khi em cười nói.Chiều nay,biển lại nổi gió.Gió điên cuồng thét rú trên không.Em khẽ bước chân trần trên cát,nép nhẹ vào tôi như…
Nói về những cái hố,những cuộc tình,những gì đã thuộc về quá khứ và hoài vọng tới một miền bình yên.Tôi xin để lại đây một chút sám hối cuối cùng,lời sám hối của con thú,trước lúc hoàn toàn gục ngã:
Gặm nhấm dòng ký ức Ký ức rồi sẽ tan Người rồi cũng sẽ chết Tình rồi cũng bẽ bàng Nếu ngày mai, Xin cho tôi được chết Trước khi em lìa đời Hãy cho tôi được chết Trước khi người ra đi Nếu có một ngày Em phải ra đi về bên kia thế giới Thế giới này chẳng còn gì cả Chỉ có tôi và nỗi xót xa Tôi…
Có thể ngoài đời,hoàn cảnh chúng ta khác nhau,tuổi tác sẽ chênh lệc nhiều nhưng trong diễn đàn này,mình không nghĩ là những điều đó làm ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta.Mình tìm thấy có một cái gì đó nó không giống với mình từ trước đây.Có thể là do cách hiểu và suy nghĩ có phần tương đồng nhau chăng,và điều đó làm sống lại những xúc cảm từ lâu đã đánh mất. Có một người,đã nói với mình:Tình yêu,nó như vầng trăng,hết tròn lại khuyết.Còn tình bạn,một lần khuyết là mãi mãi chẳng tròn. Chẳng…
Mình phải thú thật với các bạn rằng cái chính tả đúng là còn quá nhiều thiếu sót.Nhưng cái khoản bạn nói vê nghiệp dư thì mình không dám nhận đâu.Thực ra có nghiệp dư hay không nghiệp dư, thì chỉ cần một chút cảm hứng và vài ba lý thuyết cơ bản là ai cũng có thể viết được như thế. Còn việc chính tả thì chắc chắn sẽ có một ngày nó được hoàn thiện thôi bạn à.
Không nghĩ rằng bạn lại là một con người thuộc về những năm 1900.Hồn thơ đều đều như hơi thở,vẫn mới mẻ và trẻ trung như chính bản thân người viết.Vậy có chăng một tâm hồn mới đôi mươi trong cơ thể thuộc vè quá khứ chăng?
Khách đứng trong chiều tiếc ngẩn ngơ Hoàng hôn khói biếc lặng như tờ, Ven bờ liễu khóc bài ly biệt, Bể tình thế thái vốn chơ vơ. Có tiếng lòng nào xa xôi thế? Gió chở về đây tự bao giờ? Chỉ có bóng chiều đương não nuột Gục đầu:ảo mộng với hư vô...
Đến với diễn đàn này cũng là đến với một trạm dừng chân trong cuộc hành trình tìm về với chính mình.Tôi thấy rằng,các bạn là những con người thật tuyệt vời khi biết quan tâm tới những góc cạnh nhạy cảm và yếu trọng của văn hoá.Đó là vấn đề ngôn ngữ. Có thể nói cảm nhận chung của tất cả mọi người đều là thờ ơ.Cũng dể hiểu,khi mà một việc quá quan trọng thì thường bị lãng quên.Và cái gì bị lãng quên thì cái đó thường rất quan trọng. Có phải không,khi chúng ta bỏ bê, coi thường sức khoẻ của chính…