VƯỜN TREO Không cửa rộng, cũng tường cao Nhà thẳng đứng, chẳng có bao nhiêu phòng Chủ nhân rộng mở tấm lòng Bạn xa vẫn nhớ vẫn mong tới nhà Leo cầu thang, thở phì phà Mỗi chiều lên, xuống, nghỉ ba bốn lần Luyện đều nhịp thở, bước chân Vườn treo rủng rỉnh như gần như xa Gấc tròn quả, khế sai hoa Mấy tầng cây giữa bao la khí trời Bạn khen tấm tắc: Tuyệt vời Rau xòe lá vẫy nắng trời mà lên Trần Thu Thuỷ
XUÂN VỀ Xuân xưa ta kết thành đôi Chiến tranh đành phải chia phôi một thời Núi sông cách trở đôi nơi Đêm Nam ngày Bắc cách vời nhớ thương Nửa đời trở lại quê hương Kề vai chung sức trên đường dựng xây Các con nhỏ dại thơ ngây Nhà tranh vách mỏng gió lay liên hồi Tự tay đóng gạch nung vôi Sớm hôm đổ giọt mồ hôi dựng nhà Lớn khôn con học hành xa Vì con lần nữa chuyển nhà đi theo Bên nhau vượt cảnh khó nghèo Thời gian chớp mắt bay vèo cánh chim Bập bênh ba nổi bẩy chìm Ơn đời dòng…
"Sông xưa nay đã nên đồng"... Chỉ còn dấu vết trong lòng đất sâu Lớp phù sa thẫm đen màu Một thời uốn khúc, nông, sâu lở, bồi Thời gian không thể ngừng trôi Nắng mưa biến động liên hồi đổi thay Sông xưa dấu tích còn đây Mỡ màu theo rễ hàng cây lên cành Tan vào trong sắc lá xanh Vĩnh hằng tỏa bóng mát lành quê hương Trong từng mạch đất yêu thương Trong hoa trái ngọt ngát hương tình đời Sông xưa còn mãi trong tôi