Như là cơn gió Rung nhẹ cành hoa Đầu thu mắt ngọc Rung nhẹ hồn anh Mùa thu gió thoảng Đưa mùi hương thơm Chùa xưa khép cửa Ta về bên nhau Mùa nào cũng đẹp Vì có bóng em Nhang trầm gió thoảng Mai ta lễ chùa
Nhớ xưa tiền kiếp Em làm bông hoa Anh làm ong nhỏ Hôn vào má em Nhớ xưa tiền kiếp Em làm giọt sương Thiền sư chống gậy(anh làm thiền sư) Đầu gậy đọng sương Bây giờ hoa nở Quanh chùa rợp hoa Nhớ gì ngày cũ Thôi ta thở dài Đời này ảo hoá Tiếc gì ngày xưa Thôi anh uống rượu Buồn hoài quên say (xuống núi)
Đừng bỏ anh đi Nợ em chưa trả Trường xưa lối cũ Nào thấy bóng em Ngày xưa trót dại Em quay mặt đi Để rồi từ đó Tình nhỏ đã tan Em hiền trầm lặng Anh thì kiêu căng Xa em từ độ Em về núi cao Mai ta gặp lại Em đã theo chồng Đời anh tàn úa Thôi thì xa nhau
Khi mùa thu về trên những con phố nhỏ Em nghe chăng mùa thu đến tự hôm nào? Hay mùa thu đến từ ngày anh khuất bóng Trong thương tiếc không lời em hát mãi âm xuôi
Đây là bài ca Trên Ngọn Tình Sầu Nhưng em không điêu ngoa như người con gái Chỉ có anh buồn chết trước mùa thu
Ngày mai mùa xuân đến Em đi lễ chùa này Cầu mong anh hạnh phúc Ở cõi nào em ơi?
Buồn nào hơn khi người yêu đi mất Để tôi một mình trên đỉnh mùa đông Đây lối cỏ xưa còn vương mùi tóc mạ Tôi sầu thương tưởng mái tóc em bay Giờ còn mình tôi trên đỉnh đồi hoang vắng Chuyện ngày xưa đành chìm dưới sông sâu Tôi khoác áo nâu, em theo chồng xứ lạ Chuyện ngày xưa đành vùi kín trong tim Ngày tôi xuống tóc em nơi nào có biết Cõi đời này vốn chỉ là phù vân Ngày tôi đi bao giờ em có nhớ Có một người thương tiếc cả mùa đông
Chồng em khắt khe Không cho em về Nhớ mẹ quê xa Xanh xao vườn cải Nhớ anh thôn hoa Vất vương nắng tái Nghĩ ai còn chờ Lòng sao ái ngại Vin chùm hoa dại Chiều nay bâng khuâng Mình gái có chồng