MƯA THU Bên thu, người có thấy .....thu ơi Ai đếm thu rơi khóc giữa trời. Chiêm chiếp chim kêu than gió lạnh. Mây thu hờ hững...lá thu rơi . * Bên thềm đếm giọt thu rơi. Tìm trong thu cũ dấu người năm xưa
THU TỚI Quê xưa gửi kiếp lang thang. Nghiêng trời sương khói, ngỡ ngàng nước mây. Từ thu xưa bước về đây. Tiếng xưa thánh thót, cỏ cây mơ màng. Người xưa lỡ bước sang ngang. Dáng xưa đi ....có nhớ mang câu thề? Ngàn thu một cõi đi về Hồn ai ôm nửa trăng thề đơn côi Trăng xưa đã vỡ làm đôi. Một trời mây cũ bồi hồi nhớ mong. Thu ơi! Thu chết trong lòng. Một vùng trăng nước mênh mông nhớ đầy.... Nhớ thu xưa, dáng hao gầy... * Thu về vàng cõi trời mây.. Vàng rơi...rơi mãi...cho ngây ngất…
Bao giờ tôi đến Hương Giang Nghe câu mái đẩy ...mang mang sóng chiều . Trường Tiền gió ngập hương yêu Bay bay áo tím siêu siêu mây trời . Nam Ai còn vọng giữa đời Tiếng xưa réo rắt chơi vơi mây ngàn Về đây ngắm ánh trăng tan Trên Hương Giang để mơ màng duyên thơ .
Người đi lạnh một trời xa cách Cho trăng gầy hờn trách sầu đong Xa nhau đâu có ngàn trùng Mà sao sầu ngập mấy từng không gian * Sóng xô ánh trăng tàn tan tác Gió ru buồn man mác bên sông Một vùng trăng nước mênh mông Sầu miên tràn lấp não nùng cỏ cây . * Bóng thuyền chài lắt lay ánh lửa Giữa trời khuya tiếng quạ nao nao Trăng xưa soi dáng gầy hao Buông trên sông nước sóng trào nát tan. * Duyên xưa chết ..tro tàn tắt lửa Lạnh lùng buồn cho thuở chia xa Dáng huyền…
TRÒ CHUYỆN Thiên Sứ Thân mến tặng chị Laviedt Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại Để áng phù vân đọng nét buồn . Ngàn thu xưa mãi chẳng về .... Bơ vơ tìm khắp ê chề lòng son. Canh khuya lệ nến mỏi mòn Cung đàn theo giấc mộng con chất hờn Nguyệt cầm cao khúc cô đơn Nhắc buồn nhân thế, gửi hờn cao xanh . Cho nên: Có gì đâu để mất, còn Có gì đâu để thua, hơn với đời? Ảo huyền trí gửi mây trời Chạnh buồn, ai biết lẽ trời có - không? Uyên…