Đã qua ngày..đã qua những nghĩ suy..
Thôi thổn thức..về một điều sẽ cũ..
Chẳng vết chân nào mang vết thương ấu trĩ..
Nên sẽ là mình..dù ấu trĩ vết đau..
Thôi sẽ gom gọn..lo lắng ra đằng sau..
Ta để đôi mắt..sạch đường nhìn phía trước..
Xong những điều này..khép mi lại và ước..
Sẽ thêm một ngày..được sống trong tình anh.
Ta say rồi..đêm dài chuyếnh choáng..
Cho chiêm bao..bên cửa ngắm nhìn..
Đôi mi nào..vương giọt sương mặn đắng..
Đôi môi nào..nồng giọt lệ ngọt thơm..
Em nung nỗi niềm thành nước mắt.
Chạy trốn buồn đau trong khóe mi u sầu.
Nước mắt về đâu...
Nỗi niềm sẽ về đâu..
Mà một dòng chảy..về nơi tim buốt nhói..
Em thâu nghĩ suy..hình thành một lời nói..
Thoát khỏi tâm tư..đang nhức nhối rã rời..
Lời nói không hơi..
Lời nói có thành câu..
Mà nghe nghèn nghẹn..nơi cổ họng đắng chát..
Như muốn buông mình..mặc tâm thể tan nát.
Như muốn xuôi đi..những đau rát hạ hành..
Như muốn chìm sâu..những…
Đêm này đêm trắng của tâm tư..
Gió lùa vườn khuya..khi mất ngủ..
Côn trùng rả rích như thổn thức..
Cả một đêm dài..cho lo âu..
Ta với trời đêm không trăng sao..
Thềm cửa hắt hiu ánh đèn màu..
Cánh cửa lòng đêm lại bỏ ngỏ..
Chào đón hồn ta..rót buồn vào..
Ngày mai..một ngày..sẽ ra sao..?
Thảng thốt nôn nao thoáng lao xao..
Chợt thấy mình như cành đào liễu..
Ngả ngả..nghiêng nghiêng..bóng chênh chao...
Ta sợ điều gì..âu ra sao..
Ta…
Đêm mỏng mành tung trong nhung nhớ..
Mùa hạ vừa chớm nỗi mong chờ..
Tiếng lòng khe khẽ như se sắt..
Bỗng chợt nghe cay..khóe mắt đêm..
Em ngồi đếm gió trôi ngang thềm..
Đếm những hôm qua thành kỉ niệm..
Mành nào phất mạnh nghe hơi gió..
Chợt vòng đôi tay..tự chở che..
Bỗng tiếng khóc..trong đêm se...
Đêm khóc em nghe..
Em khóc..đêm nghe...
Ai lấy trộm hoang tàn đời ta..
Giấu tận sâu đổ nát..
Phơi ra trời..
Phơi trên cát..
Khô khốc một màu..
Trời nhòa,
Cát bạc,
Như ta..
Ai đánh cắp đau đớn đạy đòa..
Hòa vào biển..
Hòa vào nước mắt..
Một vị mặn..
Một vị chát..
Dẫu vô màu..
Vẫn đắng chát..
Như ta..
Ai cả gan cướp mất cô đơn..người tặng ta khi ấy làm quà..
Trộn vào gió..
Thả vào mưa..
Cho trái lòng trở về ngày bình yên..
Như chưa từng tin..
Rằng yêu người…
Mênh mang trong tiếng lòng mình..
Chênh chao giọt nước thành hình lẻ loi...
Bên bờ..giọt cũng đơn côi..
Thôi,
mình rơi xuống thênh thang lòng đời..
Lệ nào..cho chảy đầy vời..
Lệ nào..cay mắt thương người..nát tan..
Lệ nào..quặn thắt..hoang tàn..
Cũng là lệ ấy vô vàn tình yêu..
...
Lòng mình đầy,đổ,bấy nhiêu..
Lòng người nhận,đổ..tiêu điều..trời mây..
Mắt đựng lệ chưa rơi..
Tim chứa sầu chưa nói..
Ngày bình yên trôi vội.
Ngày đau đớn lê thê...
Mưa xóa dấu chân đê..
Đoạn đường nào đưa tiễn..
Bao giờ người trở về..
Cho mắt biếc thôi mong...
Từng điếu thuốc anh tàn...
Từng vết rạn hình thành buốt nhói...
Em tin
Còn nhiều điều chưa nói...
Biết anh buồn...đêm dài khó ngủ...
Em tâm tư...bối rối...đêm chập chùng...
Hoa giấy khô..lặng thầm bên cửa sổ...
Vẫn còn nhau không...
?