NGẪM MÌNH KHÔNG LÀ QUÂN TỬ CHẲNG HIỀN NHÂN CÁI THÚ CHƠI THƠ CŨNG GÓP PHẦN HAI VẬN TRẮC BẰNG GƯƠNG NGỌC THUỶ NĂM VẦN HÀN LUẬT SÁNG HỒNG VÂN BÂNG KHUÂNG ÁN SÁCH NHÌN DÂU BỂ THAO THỨC PHÒNG VĂN NGẪM CẢNH TRẦN VẪN NẶNG BÚT NGHIÊN THỜI DẠY HỌC VUI VẦY XƯỚNG HOẠ CHẮC CÒN XUÂN.
HẸN MÔNG ƯỚC NĂM CANH LUỐNG ĐỢI CHỜ CHỈ VÌ TRÓT HẸN VỚI NÀNG THƠ BUỒNG TIM KHẮC KHOẢI KHUÔN KHÔNG NHẠT TẤC DẠ BÂNG KHUÂNG NÉT CHẲNG MỜ TẠO HOÁ NĂM CANH KHƠI SÓNG ĐỘNG PHONG TRẦN HOA BÚT DẬY NGUỒN MƠ THÂM TÂM HỒ DỄ QUÊN SAO ĐƯỢC GỐI MẢNH THỜI GIAN DẠ THẪN THỜ.
HÌNH NHƯ Tuổi hạc xem ra vẫn thích quà Gieo vần ngôn ngữ nở như hoa Lắng nghe mình tớ tình nồng ấm Thầm gọi anh em nghĩa đậm đà Giọt nhớ bừng duyên môi thắm lại Sợi thương trỗi mộng má hồng ra Còn mong thử tý men hờn giận Trộm ngắm hình như chửa thấy già.
GIAO THOA Róc rách đâu đây giọt giọt nguồn Khơi lòng thổn thức mạch trào tuôn Nơi này đảo ngọc nương song nhớ Chốn ấy non tiên tựa cửa buồn Hai trái đào mơ còn thắm mãi Một dòng suối mộng vẫn tươi luôn Trăng già giăng mắc tơ vàng để Vạn vât giao thoa nhịp sóng dồn.
TÂM HUYẾT Nhân cách văn thơ tự học đường Học trong sách vở ở muôn phương Lời vàng chắt lọc qua từng lớp Ý ngọc nhân lên bởi mỗi trường Khổ luyện mài nghiên ngời xã tắc Gắng công chắp bút rạng quê hương Trên trang giáo án tươi màu mực Tâm huyết nghiệp nghề sáng mặt gương.
NỬA CAI HÔN GỬI TẶNG CHO NHAU NỬA CÁI HÔN HƯƠNG ĐỜI CHỈ MỘT CHÚT CON CON VÌ TÌNH CHỚ NGHĨ THUA HAY ĐƯỢC BỞI NGHĨA ĐỪNG SUY KÉM VỚI HƠN HỌ Ở NƠI NÀY MAY ÁO KÉP MÌNH VỀ CHỐN ẤY DỆT CHĂN ĐƠN VẪN CÒN NỬA CÁI HÔN TRONG MỘNG NHƯ THẾ TÌNH TA CHẲNG HÉO MÒN.
MINH CHÍN CẢM ƠN CÁC THI HUYNH, THI HỮU ĐÃ ĐỘNG VIÊN, KHÍCH LỆ MINH CHÍN MẠNH DẠN VÀO TRANG THƠ ĐƯỜNG LUẬT. NẾU MINH CHÍN CÓ GÌ SƠ SUẤT RẤT MONG ĐƯỢC CÁC VỊ LƯỢNG THỨ.