chuẩn bị cho chuyến viễn du tưởng tượng tôi sửa sang lại chiếc thuyền tơi cùng đôi quai chèo mục sự tích một kiêu hãnh của sóng và muối tôi hằng rờ rẫm trong bóng đêm chiêm ngưỡng mỗi khi đói rượu, hoặc, khát tình
trên vai là cả bầu trời dưới chân, cát óc tưởng tượng không nuôi nổi tấm dạ dày lép chỉ con cá con tép thơm tho hơn bài thơ vị nồng tanh của…
Nỗi niềm vậy buông tay hòng xin trả Mong một lần chiêm ngưỡng một lần hương Hồn phách lại ngấm mưa vào trong lá Là níu xanh tiếc ngẩn nhánh thiên đường
Nếu gói hết thời gian nhường người cả Liệu tháng mười, rồi mười một, đủ dài lâu Nụ hôn mỏng ân chuẩn phần vội vã Thả bên sông trăm hồi niệm rối nhàu
Vui hoặc buồn biết trước được gì đâu Dung nhan vậy cứ khuya làm trở giấc Hơi thở cũ râm…
Tôi ký họa chân dung em bằng những khối tảng mây trắng Đoạn, lấy màu xanh lơ ấy làm khung tranh Thế, cái màu lơ này lại biến thành chất hóa học Phát tán ra thứ máu màu xanh của em
Tôi khắc gương mặt em lên bờ cát trắng Màu xanh cây tôi chọn làm phông voan Như chiếc sừng trăng non Nhưng lại bị cuốn trôi về nấm mồ sũng nước Bởi dòng triều xanh lá mắt xanh
gõ gót giày lên mặt nền gạch lạnh tiếng bụi rớt quanh ngày rất mới nên thói quen đã cũ ngoài cửa sổ rầm rì, chim hay lá, buông xanh
người đến thiên thanh lối đi hoe nắng người xa ngỏ vắng đợi chờ thêm một nỗi mưa
muốn thốt lên điều gì vui vui gửi tạ ơn mùa chẳng đánh tráo được tiếng rao buồn ban sáng đành thả bước theo ngày xuống bậc thềm ra phố dài tìm chút đắng cà phê