Trang trong tổng số 6 trang (58 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thơ Hà Huy Dziệu

TỪ KHI RỪNG ĐÃ KHÁC

Ta chắc không về, dù mưa hay dù nắng
Cứ quên đi, dù mãi mãi ăn năn
Dù sẽ mang buồn ấy đến ngàn năm
Sầu sẽ muộn tựa thời sơ khai cũ

Đừng ao ước, cũng đừng xin cho đủ
Vì khát khao giờ chắc quá xa xôi
Ta quên tên, quên hết chuyện em rồi
Không phụ bạc - mà cũng đành phụ bạc

Ta sống chiêm bao, núi rừng ngơ ngác
Nhớ trên vai, và nỗi khó ta mang
Ta chẳng còn mơ những chuyện cao sang
Thời cổ tích - như ngày xưa em bảo

Nắng đã hun lên, lũ người đông đảo
Chẳng nhìn…
Ảnh đại diện

Thơ Hà Huy Dziệu

TỰ CÕI ƯU PHIỀN

Nửa đời dốc núi cho von
Em mài miệt mãi cho mòn dấu chân

Thơ ta mấy độ ngại ngần
Mà cay đắng - cả vạn lần đắng cay
Em về nỗi nhớ trên tay
Hàng cây buồn - những cành gầy xác xơ
Đi chưa hết cuộc dại khờ
Đã nghe ngày tháng bơ vơ phận mình
Bốn bề sóng dữ lênh đênh
Em giông tố mãi, bập bềnh trùng khơi
Xót xa - ta xót xa rồi
Héo hon - người cũng một trời héo hon

Nửa đời dốc núi chon von
Em mài miệt mãi cho mòn dấu chân…  

HÀ HUY DZIỆU
Ảnh đại diện

Thơ Hà Huy Dziệu

KHÚC TỰ TÌNH


Vua không biết mặt, Chúa quên tên,
Dở dở, ương ương - vậy hóa nên …
Dấm dớ vài phen, lều với chõng,
Ầu ơ dăm bận, bút cùng nghiên.
Ân tình - non nỉ người dương thế,
Phước lộc - nài van bậc thánh thiêng.
Tớp rượu, biết mình thân cõi dưới,
Hồng ân, nhờ cậy đấng bên trên …  

HÀ HUY DZIỆU
Ảnh đại diện

Thi Hoàng tập làm thơ- Tập Hai

KHÚC TỰ TÌNH


Vua không biết mặt, Chúa quên tên,
Dở dở, ương ương - vậy hóa nên …
Dấm dớ vài phen, lều với chõng,
Ầu ơ dăm bận, bút cùng nghiên.
Ân tình - non nỉ người dương thế,
Phước lộc - nài van bậc thánh thiêng.
Tớp rượu, biết mình thân cõi dưới,
Hồng ân, nhờ cậy đấng bên trên …  

HÀ HUY DZIỆU
Ảnh đại diện

Thơ Hà Huy Dziệu

TA VẪN HẸN TA VỀ

Trong cơn mê, ta nghe hồn mật đắng
Đi đã xa, mà nhớ lại gần hơn
Ngày vắng nhau, là những nụ sầu đơn
Tay từ ái dâng em làm lễ cưới

Ta không tin đã nhìn em lần cuối
Bởi vì em, dài lắm, những phân vân
Ta biết em đi, mấy độ ngại ngần
Ta chợt nhớ, chợt thương, rồi chợt trách

Có những lần đi, bởi đời nhiều cấp bách
Ta vẫn dặn dò vào mỗi chuyến phân ly:
Dù lắm trầm thăng, dù lắm nỗi hưng suy
Em gắng chờ ta, dù bỗng đời rất vội

Mình không nói, nhưng mà mình vẫn đợi
Vẫn…
Ảnh đại diện

Thơ Hà Huy Dziệu

MỘT MÌNH QUA CHỖ ƯƠM TƠ

Thế là anh đến chỗ ươm tơ
không có em
đường đất bơ vơ …

Hỏi một kiếp tằm
biết bao tơ là đủ
mà trót cuộc đời
tẻo teo nơi trú ngụ …

Ôi, những đường tơ
(người ta thường dệt nó thành thơ)
mà tằm ạ
rút ruột mình ban tặng …

Cũng chính nơi này
anh thấy em, lằng lặng …
bởi tơ lòng : cái-kén-của-đời-anh
vẫn đến ngàn năm
tìm bàn tay gỡ rối

Và xe anh
nghe chừng như rất vội
bởi vẫn đi
mà biết chẳng ai chờ …

Lại một lần qua chỗ ươm tơ
không thấy kén
chỉ…
Ảnh đại diện

Con đường đêm

VỌNG NHỚ CHÚT HƯƠNG XƯA

Như con sâu cuộn mình trong kén nhỏ,
Biết  sầu tư  khi chọn  lối - đi - về
Có những đường tơ, bối rối cả trăm bề
Khi muôn dặm, quan san, miền cỏ úa …

Có những chiều mưa, giọt dài bên bóng cửa,
Mưa ngoài hiên - sao ướt cả tâm hồn ?
Mà vắng cơn mưa,
lòng lại thấy buồn hơn !
Cũng ngày tháng,
mà sao ngày tháng vắng …

Chuyện ngày xưa, cũng là mưa với nắng.
Chuyện bây giờ, cũng lại nắng và mưa !
Thế mà sao từng ngọn gió đong đưa,
Vẫn thương nhớ một quãng đời…
Ảnh đại diện

Thơ Hà Huy Dziệu

KHI HOÀI NGHI NGỌN CỎ

Đời ấm lạnh, xoay vần, bao ẩn số,
Mà sao ta bình thản giữa hoang mang !
Hoặc u mê, khờ khạo, hoặc mơ màng,
Hay là sống, cho tròn câu định mệnh …

Đã lúc tiến lên, chẳng cần nghe tiếng lệnh.
Ung dung đi, như chẳng có chông mìn.
(Dù hiểm nguy, đan kín ở quanh mình)
Như phần số, mỉm cười : may mắn đó !

Nay chân bước, nhẹ nhàng trên lối cỏ,
Mà sao lòng ái ngại cả màu xanh !
Thấy mây hồng, nắng ấm … quá mong manh,
Ôi, ngọn cỏ ! Ta hoài nghi ngọn cỏ !

Em ẩn hiện,…
Ảnh đại diện

Thơ Hà Huy Dziệu

GIÓ MÂY VÀ CHUYỆN RIÊNG MÌNH

Gió ru mây lạc lối về
Sóng lênh đênh vỗ, bốn bề ngàn năm

Đây căn gác hẹp âm thầm
Đây thương nhớ - đã mấy lần nhớ thương
Từ em dốc núi mù sương
Con bươm bướm cũ, vẫn thường ngẩn ngơ
Chiều đong đưa, nắng đong đưa
Em đong đưa nữa, đời vừa chớm đông…

Xuân này em có về không
Hoang vu ấy - đủ cho lòng… hoang vu
Bốn mùa, mây vẫn âm u
Gió và anh vẫn tương tư chuyện mình…  

HÀ HUY DZIỆU
Ảnh đại diện

Thơ Hà Huy Dziệu

NHỚ MỘT TÊN NGƯỜI

Anh vẫn gọi em MIMOSA
Nghe lòng thoang thoảng một làn hoa.
Nay dừng chân quán mang tên ấy,
Ngỡ tưởng, đời - ta lại gặp ta !

Đã đưa em đến chốn này đâu,
Mà ngờ như lối cũ quen lâu
Vẫn như khe khẽ lời em nguyện :
"Thời gian không thể lấp chìm sâu !"

Ôi, chuyện mười năm - chuyện thuở xưa,
Đong đưa, đời hẹn đến bao giờ
Tên hoa - mà cũng tên em đấy,
Ai vẫn nhìn ai - biển cách bờ …

Khi nào em rộn rã niềm vui,
Hãy gửi cho ta chút ngậm ngùi
Bên chồng, em có nghe…

Trang trong tổng số 6 trang (58 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài viết:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tìm trong:

Tên chủ đề:

Nội dung:

Người gửi:

Diễn đàn:

Gửi sau ngày (ngày/tháng/năm):

Gửi trước ngày (ngày/tháng/năm):