Nửa đời dốc núi cho von Em mài miệt mãi cho mòn dấu chân
Thơ ta mấy độ ngại ngần Mà cay đắng - cả vạn lần đắng cay Em về nỗi nhớ trên tay Hàng cây buồn - những cành gầy xác xơ Đi chưa hết cuộc dại khờ Đã nghe ngày tháng bơ vơ phận mình Bốn bề sóng dữ lênh đênh Em giông tố mãi, bập bềnh trùng khơi Xót xa - ta xót xa rồi Héo hon - người cũng một trời héo hon
Nửa đời dốc núi chon von Em mài miệt mãi cho mòn dấu chân…
Trong cơn mê, ta nghe hồn mật đắng Đi đã xa, mà nhớ lại gần hơn Ngày vắng nhau, là những nụ sầu đơn Tay từ ái dâng em làm lễ cưới
Ta không tin đã nhìn em lần cuối Bởi vì em, dài lắm, những phân vân Ta biết em đi, mấy độ ngại ngần Ta chợt nhớ, chợt thương, rồi chợt trách
Có những lần đi, bởi đời nhiều cấp bách Ta vẫn dặn dò vào mỗi chuyến phân ly: Dù lắm trầm thăng, dù lắm nỗi hưng suy Em gắng chờ ta, dù bỗng đời rất vội
Như con sâu cuộn mình trong kén nhỏ, Biết sầu tư khi chọn lối - đi - về Có những đường tơ, bối rối cả trăm bề Khi muôn dặm, quan san, miền cỏ úa …
Có những chiều mưa, giọt dài bên bóng cửa, Mưa ngoài hiên - sao ướt cả tâm hồn ? Mà vắng cơn mưa, lòng lại thấy buồn hơn ! Cũng ngày tháng, mà sao ngày tháng vắng …
Chuyện ngày xưa, cũng là mưa với nắng. Chuyện bây giờ, cũng lại nắng và mưa ! Thế mà sao từng ngọn gió đong đưa, Vẫn thương nhớ một quãng đời…
Đời ấm lạnh, xoay vần, bao ẩn số, Mà sao ta bình thản giữa hoang mang ! Hoặc u mê, khờ khạo, hoặc mơ màng, Hay là sống, cho tròn câu định mệnh …
Đã lúc tiến lên, chẳng cần nghe tiếng lệnh. Ung dung đi, như chẳng có chông mìn. (Dù hiểm nguy, đan kín ở quanh mình) Như phần số, mỉm cười : may mắn đó !
Nay chân bước, nhẹ nhàng trên lối cỏ, Mà sao lòng ái ngại cả màu xanh ! Thấy mây hồng, nắng ấm … quá mong manh, Ôi, ngọn cỏ ! Ta hoài nghi ngọn cỏ !
Gió ru mây lạc lối về Sóng lênh đênh vỗ, bốn bề ngàn năm
Đây căn gác hẹp âm thầm Đây thương nhớ - đã mấy lần nhớ thương Từ em dốc núi mù sương Con bươm bướm cũ, vẫn thường ngẩn ngơ Chiều đong đưa, nắng đong đưa Em đong đưa nữa, đời vừa chớm đông…
Xuân này em có về không Hoang vu ấy - đủ cho lòng… hoang vu Bốn mùa, mây vẫn âm u Gió và anh vẫn tương tư chuyện mình…