Trang trong tổng số 6 trang (55 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

Mũm mĩm non tơ phớt phớt hồng
Trong tà áo mỏng đón rạng đông
Ngọt dịu hương thơm đùa ong bướm
Ngơ ngẩn tu hành niệm sắc không

Mơn man đưa đẩy ngọc nõn nà
He hé môi cười lộ sắc hoa
Run run khép lại tà áo xếp
Ngong ngóng nghiêng mình đón gió xa
Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

Mênh mênh đàn rung tiếng tơ
Người đi dây đứt đàn chờ
Âm vương sương thu
Tịch khúc cô liêu
Tình mang dấu bụi
Vin tay chới với hư không
Còn đâu bóng nhỏ
Bờ vai rung rung
Lần hồi mấy khúc tình
Lả lơi, hồn bay cao mãi
Lạc vào miền trở lại
Thắp lửa yêu thương
Chập chờn mê tỉnh
Lạc đường âm
Keo loan còn đâu nối lại
Nắm làm chi, giữ làm chi
Để gió trời ngân ngân
Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

Hoang mạc lòng tôi thiêu đốt bởi mặt trời
Và tái tê trong đêm dài hoang lạnh
Sỏi đá chai lì cũng vỡ dần theo năm tháng
Trở thành biển cát mênh mông

Mem rượu kia dẫu có là cả một dòng sông
Cũng chẳng đủ cho một phần cơn khát
Cô đơn uống, rượu càng ngày càng nhạt
Bao tháng năm rồi chẳng được say

Lang thang đi hết một ngày
Tự dưng trông thấy kẻ say mà thèm
Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

Trắng mênh mông
Trăng soi bóng
Tênh hênh lòng
Thiếu nữ
Gác chân thon khều nguyệt
Ghẹo hằng nga
Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

Khoá tình hờ hững cửa tiên
Miên man gió chạm tới miền khát khao
Trăng cười chạm cánh động đào
Hoa xuân mở rộng lối vào thiên thai
Ngọc hương dâng trọn đêm dài
Bướm đêm thoả nguyện ấp đài tuyết trinh
Xót xa cho kẻ đa tình
Thương hoa tiếc ngọc khóc quỳnh sớm mai
Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

Cái sự ở đời lạ
Cái người ta lạ
Ừ thì bảo không là đá
Ừ thì bảo chẳng vô tri
Thà như trẻ chả biết gì
Thà như già nghe thuận nhĩ
Chớ mà như củ khoai mì
Dở chừng hết lửa lấy gì mà ăn
Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

đứa trẻ con khóc ngằn ngặt khi bị bỏ rơi
nơi nghĩa địa
rồi nó bỗng mỉm cười
cái đứa trẻ con mỉm cười sau cơn khóc
người mẹ bỏ đi rồi
nhưng nó biết có một cái nhìn chứng kiến
đó không phải trẻ chăn trâu
cũng chẳng phải một người
đó là kẻ nhìn đời
và mô tả cái chết
và giống như một câu chuyện
giống như người ngư dân không bao giờ cứu thằng chết đuối
đứa trẻ cười
nó chẳng phải sống ở trên đời
mà chỉ có những con mắt
có những cái nhìn đầy ưu tư
hoặc cũng đầy nước mắt
nó cần một bàn tay…
Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

Người đàn bà vuốt ve con mèo lông mượt
Ngây thơ lớn rồi, chỉ còn móng vuốt
Dấu trong tay nhẹ nhàng lả lướt
Phím đàn khe khẽ rung

Những cánh hoa trắng muốt
Thả mình qua khung cửa nhỏ
Người đàn bà ngồi trong đó
Đếm dần từng cuộc yêu

Bâng khuâng bâng khuâng nhưng đáng sợ rất nhiều
Tất cả chỉ là ảo ảnh
Như mặt nước hồ thu con thiên nga bất ngờ chao cánh
Làm nhoè cả trời xanh.
Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

Tiếng u linh quanh quất rập rình
Bóng mây núi dật dờ trăng mờ tỏ
Lãng khách ngạo cười ném vào trong gió
Từ trong đêm bao tiếng hú vọng về

Đất trồi lên xương trắng níu đam mê
Phiến đá nhọn đâm vào trời khao khát
Lãng khách dừng chân nơi bến bờ phiêu bạt
Mặn chát hồn thèm khát giọt sương trong

Tiếng cú đêm thúc giục tận cõi lòng
Con chim lợn bay ngang trời tìm xác
Lãng khách ngẩng đầu ngân dài câu hát:
"Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi..."
Ảnh đại diện

Thơ hoang tưởng

Đêm
Muốn tìm khoảng tối đen
Cho thực là
Không thấy
Muốn tìm một góc riêng
Trốn tận góc phòng
Mắt nhắm
Vẫn bừng lên lửa cháy
Trốn vào đâu
Bơ vơ giữa hàng ngàn soi mói
Điên cuồng tìm phút bình yên
Trơ rụi
Tan thành sương thành khói
Cũng chẳng được
Chẳng thấy
Cái một mình đơn sơ

Trang trong tổng số 6 trang (55 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài viết:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tìm trong:

Tên chủ đề:

Nội dung:

Người gửi:

Diễn đàn:

Gửi sau ngày (ngày/tháng/năm):

Gửi trước ngày (ngày/tháng/năm):