Khi Thật Buồn ------------------ Khi thật buồn em chẳng muốn đi đâu Chỉ rúc đầu vào chiếc chăn bông ấm Nghe khúc nhạc với giai điệu thật chậm Ôm quyển sách đọc tiếp câu truyện dở dang
Khi thật buồn cơn gió nào đi hoang? Vờ lạc lối hôn vội lên mái tóc Khi thật buồn hơi thở như khó nhọc Bởi con tim và lý trí không chung đường
Khi thật buồn cần một nửa yêu thương Để gục đầu lên vai anh hờn dỗi Cái xoa đầu thật nhẹ không đủ làm tóc rối Để em thấy mình nhỏ bé giữa đời trôi
Em Vẫn Thường Nghĩ --------------------------- Em vẫn thường nghĩ về những đóa hoa Nở bên đường rồi chóng tàn anh ạ Cũng như đời người gặp, rồi thân, rồi yêu, rồi thành kẻ lạ Mong manh
Em vẫn thường nghĩ về màu mây xanh Trên trời cao rồi vụt tan đi mất Nắng có vàng đi nữa đến đêm rồi cũng sẽ tắt Đời có dài thì chớp mắt đời cũng tan
Em vẫn thường nghĩ đến chuyện thế gian Chuyện hợp tan là thường tình anh ạ! Cũng như cây đâm chồi và xanh lá Hết mùa thu lá vàng úa rụng rơi
Em ngồi đếm tuổi ngày một nhiều thêm Thời gian nhuộm cho bạc màu tóc Tháng mười một bắt đầu xa khuất Đông dường như đã về qua phố sớm nay
Chợt thấy thương phận mình trên từng ngón tay Đã gầy theo thời gian trôi đi quá vội Tự chất vấn mình kiếp trước đã làm gì nên tội? Mà kiếp này cứ trể hẹn với yêu thương
Mùa đến rồi đi rất vô thường Hoa bên đường nở rồi tàn mấy độ Gặp rồi thương yêu có phải là duyên số? Đã an bày từ tiền kiếp phải không?
Thành Phố Ngày Không Anh -------------------------------- Thành phố ngày không anh Cơn mưa chiều vội vàng trút xuống Đất trời dường như cũng đang uống Cùng em những giọt say
Thành phố ngày không anh trời lắm mây Lá mùa đông ai vừa nhuộm đỏ? Sân ga chiều lộng gió Lặng lẽ chờ
Thành phố một ngày bỗng bơ vơ Hay chính em tự huyễn hoặc như thế Tự dưng thấy mình nhớ, ừ! có lẽ.... Nhớ một người buổi ấy mưa bay
Thành phố chợt buồn, anh có hay? Không lẽ em buồn nên thấy mọi thứ xung…