Đã từng đấy và như chưa từng đến Gót chân buồn gõ nhịp thời gian Trong khoảnh khắc rớt vào nhau khoảnh khắc Cuộc đời người ra thế tựa sương tan
Đã bao lần những điều tôi tự hỏi Sao con người nhốn nháo những tìm nhau Sao phiền nhiễu bỗng dửng dưng giăng mắc Bên phẳng bằng nhưng nhức những niềm đau
Gió cứ lơi phủi bao điều vơi rạn Trong tức thì ngoảnh lại đã vời xa Nhởn nhơ mãi với bao điều lẩn khuất Biền biệt dấu chân bên sóng biếc phủ nhòa
Khi miếng thịt gần hết Lũ cọp đói gầm ghè nhau mới mấy bữa kia chúng hãy còn yên ả
Trong chiếc hang bị sập Con dao vừa ngắt xong cuống họng một người bạn xấu số mấy bữa kia nó vừa gọt trái cây
Bên chiếc bàn người ta phân bì nhau những chuyện thật hay Nào chuyện oánh nhau giữa Nga - Tàu - Mỹ Về bao nhiêu câu chuyện ầm ĩ bao quanh những vĩ nhân và những tội đồ
Còn hiện giờ đây đang có một gã rồ Khi thấy sắt lại quay về với sắt Con dao người ta lại chỉ dùng để cắt Nhôm đồng dần theo…
Đêm khuya như một điều gì Mây dắt nhau đến rồi đi vậy mà Hết cây rồi lá đơm hoa Thả đôi chút lại xót xa ngậm ngùi Bên buồn sắp sẵn phần vui Bên khung cửa thoáng mây trời nay xưa Lật qua trở lại ngày giờ Tuổi thơ như bóng bên bờ lau thưa Ngày pha vài chút ngẩn ngơ Buồn bao nhiêu thứ vật vờ nổi trôi Tôi và bạn, bạn và tôi Lời nay thánh thót phải lời mai sau Vải mang màu lại phai màu Đường kia xe cộ nhích nhau hàng đoàn Mộng còn chưa rõ chu toàn Đời đôi lúc thế làng nhàng…
Nghĩ ra một việc rất điên Hô hào bảo vệ thiên nhiên làm gì Cá chim tự kiếm đường đi Muỗi dơi xòa cánh cần chi mắt nào Đúng là việc chẳng ra sao Vô tư hãy xả rác ào ào đi Môi trường chắc chẳng hề chi Cỏ trên mộ vốn xanh rì rất xanh.