Hôm qua bên cạnh dòng sông Anh thấy anh nằm chết khát Hãy tha lỗi cho anh Vì không ngờ mình đã Không thể uống giọt nước cuối cùng Hãy tha lỗi cho anh Đáng ra không nên giữ chặt Những thứ không thuộc về mình
Anh đã nghĩ đơn giản rằng Anh sẽ lên non ngàn Khi em cần gió Và sẽ xuống biển khơi Khi em cần sóng Nhưng thứ em cần là khoảng lặng Không anh.
Tròn một tháng sau khi chia tay Anh bước vào quán rượu Và gặp mình đang ngất ngư ở đó
Tròn một năm sau khi chia tay Anh bước qua con đường cũ Thấy chiếc ghế đá hôm nào vẫn cũ như xưa Và thấy anh ngồi đốt thuốc Khói ám đen lên những tàu dừa
Tròn mười năm sau khi chia tay Con đường cũ đã rộng hơn Quán rượu cũ cũng không còn Và cái ghế đá được người ta chuyển đi nơi khác
Cô ấy đã thất tiết Trong một ngày bình thường Không lạnh quá cũng không nóng quá Không buồn quá cũng không vui quá Chẳng có gì bất bình thường ở đây cả
Chồng cô ấy là một người bình thường Không lãng mạng nhưng cũng không quá nhạt nhẽo Anh ấy là người đàn ông tốt Đã bị phản bội một cách bình thường Như mỗi ngày trong thế kỷ hai mươi mốt
này thượng đế hôm đó tôi đã thấy hai người họ đơn giản chỉ nhìn nhau thôi mà đất dưới chân thành vực thẳm bầu trời đầy bão tố chút nắng sót lại của mùa hè nhuốm lạnh trong đôi mắt họ những con quạ dáo dác bay ra
hỡi thượng đế đầy quyền uy và kiêu hãnh liệu ngài có mạnh bằng hai kẻ chia xa