Muốn viết một cái gì để tiễn trung thu Sao cứ ngồi ngay đơ trước màn hình vi tính? Lỗi nhịp con tim hay tâm hồn bất định? Đã lại chiều rồi ư, thu ơi, thu ơi?
Trời vẫn xanh, mây lang thang trôi trôi Em xa tít, chốn chân trời góc bể Như mọi chiều, chiều nay vẫn thế Chỉ lạnh hơn se sắt gió heo may
Trống ếch rộn ràng như vẫn đâu đây Tôi tìm em thêm một trung thu nữa Vẫn không thấy, vẫn chỉ còn một nửa Chẳng "hú oà", vẫn tay trắng bơ vơ...
Tin đồn về việc xã quyết định chặt bỏ cây đa giữa làng để mở con đường “ruột” trong chương trình xây dựng nông thôn mới loang ra làm nóng lên khắp làng trên xóm dưới. Người ta tụ tập với nhau để bàn tán. Người ta rỉ tai nhau về cái sự kiện này. Ai cũng tỏ ra thạo tin. Ai cũng có chính kiến của mình và người nào người ấy đều đưa ra những lập luận để bảo vệ chính kiến đó. Đến cả trẻ con cũng cũng cứ xi xao tranh khôn rằng phải thế nọ, phải thế kia. Quán…
Cồng cộc…Cồng cộc cộc… “Xe rác đến rồi đó! Cái Hảo đâu, nhanh xách thùng rác ra đổ đi!”. Tiếng bà Bích nheo nhéo gọi với từ tầng một lên tầng hai. Bà quát giục đứa con gái đang học trên đó. Không có tiếng trả lời. Tiếng “cồng cộc” nghe càng rõ hơn. Bà Bích hai tay chống nạnh ngước lên tầng: “Tao nói mày không nghe hả? Hảo! Đi đổ rác! Nghe rõ chửa?”. Có tiếng ậm ự vọng xuống: “Con đang học bài!”. “Học cái gì? Bỏ đấy đã. Đi đổ rác ngay!”. Giọng bà Bích cương…
Cồng cộc…Cồng cộc cộc… “Xe rác đến rồi đó! Cái Hảo đâu, nhanh xách thùng rác ra đổ đi!”. Tiếng bà Bích nheo nhéo gọi với từ tầng một lên tầng hai. Bà quát giục đứa con gái đang học trên đó. Không có tiếng trả lời. Tiếng “cồng cộc” nghe càng rõ hơn. Bà Bích hai tay chống nạnh ngước lên tầng: “Tao nói mày không nghe hả? Hảo! Đi đổ rác! Nghe rõ chửa?”. Có tiếng ậm ự vọng xuống: “Con đang học bài!”. “Học cái gì? Bỏ đấy đã. Đi đổ rác ngay!”. Giọng bà Bích cương quyết. Thực ra cái Hảo…
Tự nhiên đêm qua tôi mơ được ăn bánh đúc. Lâu lắm rồi tôi mới lại được thưởng thức cái hương vị nồng nồng, ngòn ngọt của loại bánh này. Cầm miếng bánh cắt hình bình hành từ mẹt lót lá chuối tươi lên, tôi ngắm nghía không chán mắt. Đang định chấm miếng bánh vào bát tương để ăn thì đùng một cái, có cơn gió thật to thổi bay mất. Tôi chới với chạy theo rồi vấp ngã. Thế là tỉnh giấc. Thế là bị mất bữa bánh đúc ngon trong mơ. Thuở còn nhỏ, mỗi lần mẹ đi…
Trong các đồ uống dân gian về mùa hè tôi thích nhất món nước vối. Đây là đồ uống thông dụng nhất, bình dân nhất mà người dân quê tôi từ bao đời nay thường sử dụng. Những năm 60, 70 của thế kỷ trước, hầu như nhà nào của làng tôi đều có ấm nước vối. Nước vối uống hàng ngày đã đành, khách đến chơi nhà, kể cả khách sang đi nữa cũng đều uống nước vối. Bởi vậy, nước vối ngấm vào máu thịt mỗi người dân quê tôi, trở thành “thương hiệu, đặc sản” của làng tôi. Dạo…