Màu tím mùa nay đã nhạt rồi, Có còn đứng đó đếm sao rơi. Tháng năm chỉ thấy màu hoa cũ, Ngày mới lại nhìn sắc lá thôi. Tăm cá mịt mờ nơi biển cả, Bóng chim mất dạng chốn mây trời. Đường thi dan díu lời xưa mộng, Một khúc tri âm để gọi mời.
Em về nắng lại chói chang, Mới xanh nay đã chuyển làn da nâu. Thương em chưa nói nửa câu, Mà tơ hoa gạo nhuộm đầu muối tiêu. Hoàng hôn tím mái tranh xiêu, Bao nhiêu kỉ niệm cánh diều còn đây. Mộng tình ai dứt được dây, Để người mắc cạn chân mây cuối trời. Tường đông lửa lựu phượng rơi, Chim quyên thảng thốt những lời tri âm. Tiếng ve hoà tấu khúc ngâm, Hoa cau rụng trắng ngoài sân em về.
Em sẽ đến để nhìn đàn voọc trắng, Và chèo thuyền trên sóng nước Vân Long. Đồng Giao quê anh một nửa Đồi Dài, Mà trăng lên vẫn chẳng qua Dốc Võng. Cây trò đứng suốt nghìn năm trầm mặc, Để Cúc Phương rừng cứ mãi nguyên sinh. Chiến khu xưa đã làm nên chiến tích, Giặc đuổi xong rồi đất lại sinh sôi. Ôi!quê Anh,quê em quê nào cũng đẹp... Cứ gọi hồn mình những tiếng à ơi!
Ai cũng có nỗi niềm riêng để nhớ, Dẫu rằng đời khi sóng cả bờ xô. Một lối về xưa vẫn thường lầy lội, Mái nhà tranh che nắng sợ mưa rơi. Manh áo vá ngượng ngùng thời thơ dại, Cái quần sờn e thẹn buổi xuân sang. Đã biết khổ lòng đâu còn ngần ngại, Khó khăn nào cũng vững bước tương lai. Dù chẳng đạt đến đỉnh cao danh vọng, Cứ sống hiền hoà nửa có nửa không. Mang thanh thản lấy niềm vui làm gốc, Đem thi ca ngâm khúc vịnh cho đời. Coi tiền tài địa vị cơn gió thoảng, Chắc…
Nhân ngày 22-12,ngày thành lập quân đội nhân dân việt nam.Xin gửi đến những người lính,đang canh giữ biên cương của tổ quốc.Một tình cảm biết ơn chân thành nhất.
BIẾT TRỌN ĐỜI HY SINH
Vẫn mãi là các anh, Dù trời đang nổi gió. Rét cắt vào thịt da, Anh miệt mài tuần tra.
Vì bình yên cuộc sống, Quê hương yêu giấc nồng. Vì ngày mai tươi đẹp, Ấm lòng mẹ đêm đông.
Sương giăng mờ biên giới, Bước anh qua thác gềnh. Bản mèo sau triền núi, Quê nhà bóng trăng rơi.
Một dải non xanh trước cửa nhà, Mây vờn bóng núi tiếng chim ca. Treo leo vách đá cây đang mọc, Vực thẳm hang luồn nước chảy qua. Giếng ngọc khởi nguồn nơi cát địa, Tự linh chuông vọng chốn thung xa. Dưỡng tâm tay khéo dựng nên cảnh, Một dải non xanh trước cửa nhà.