Nếu có thể.. Em hãy rải những giọt nước mắt lên 2 bàn tay chai sạn của anh Để chúng được mềm lại.. như trái tim anh khi nghĩ đến em luôn run lên yếu đuối Và như thế anh sẽ quên đi được những điều anh từng lầm lỗi Và như thế bóng tối sẽ tan đi nơi khoảng trống giữa chúng ta Để bình minh được hiện ra sau bao ngày u ám
Nếu có thể đủ lòng vị tha.. Mong em đừng bắt anh thút sâu vào im lặng như viên sỏi tuột tay rớt xuống mặt hồ lạnh căm Và rồi chỉ còn lại lênh loang những vòng ký ức Mở…
Ngủ đi em cho anh được bình yên Cho dòng sông xuôi dòng về với biển Ngủ đi em bờ vai mềm sóng động Anh đã để trái tim mình ngấm mặn biết bao đêm
Ngủ đi em.. trên đường dài đầy hoa mộng của em Anh biết em sẽ bỏ quên anh ở lại với tháng ngày chua xót Nhưng đêm nay cho anh trải áo phong trần phủ lên cỏ biếc Lót ổ em nằm mà trắc ẩn với tha nhân
Có những ngày.. Biển thức dậy ngoài xa Đã khắc khoải gọi ta bằng tiếng sóng Ta mê muộn cái nhìn hoảng hốt với riêng ta
Nàng đã đứng chờ .. ở chỗ hẹn ngày xưa Bí mật ấy hàng dương chiều nay vừa cho biết Tay nàng vươn lên trời tha thiết Gió ơi! Hãy tìm đám mây trắng liêu du ..
Ngày tháng ra đi .. mây trắng đã bay về Biển sóng động một chiều không bão thổi Ta chỉ muốn được tin rằng .. vết khắc trên cành dương kia là một lời nói dối Để nắng phai phôi trên vực đá âm thầm
Anh chèo thuyền theo dọc giấc mơ em Chơi vơi từng đêm lời tình say đắm Anh để thuyền trôi .. dọc năm dọc tháng Em phía bờ nào có ngấm đọng phù sa
Anh rong thuyền xuôi theo tiếng hoan ca “Kiếp này dở dang nhau Còn kiếp sau duyên nợ ..” Câu hát có vọng đến bên người thương nhớ? Mà nhịp chèo đã lỡ bến trần gian
Anh thả thuyền trôi dọc lá hoa ngoan Dọc theo im lặng em buông chài thả lưới Anh vớt bắt đa đoan dò tăm gian dối Thuyền anh trôi vô định dưới chiêm…
Nếu có thể đặt nỗi cô đơn ngủ yên trên một cánh tay ngoan Anh sẽ thôi than van về con đường trước mặt Sẽ vùi thương nhớ về em vào tâm hồn mình-nơi sâu kín nhất Và chờ những nuối tiếc trổ bông trong kiếp luân hồi
Chúng ta từng hát mê say .. về 1 mùa hoa đã héo úa bên đồi những niềm tin chết đi.. không có phép màu làm sống lại Nhưng riêng sự trường sinh của cỏ dại hình như chúng ta chưa mạc khải bao giờ Hoặc có thể vì đó là điều chỉ điềm triệu thấy trong mơ
[Về những con robot đồ chơi của Song Hà..] .........
Nếu cha có thể lắp lại những mảnh mất mát ấy cho con như ráp lại con robot đồ chơi .... Con có còn nguyên vẹn niềm vui như khi được cha đặt vào tay 1 con robot mới Niềm Vui của 1 siêu nhân chưa từng bị thương một siêu nhân mà cha đã nói dối con rằng "nó sẽ chẳng bao giờ hết pin và khó mà nó hỏng" một siêu nhân không biết buồn Rất hiền lành dù cầm kiếm trong tay