Một lần nhặt ánh trăng khuya vỡ Ước một đời giọt nắng không rơi, Một lần ngắt ngọn gió mồ côi Xin đừng chôn tôi theo thương nhớ. Một lần đò trên mặt hồ than thở, Đã nợ đời, một chiếc vé nhân duyên Và một lần con tim lỡ chuyến Khiến cuộc đời chết giữa cơn mơ!
Chị Thanh Ngọc,đọc "XIN EM" em nghĩ, có lẽ đó là bài thơ chị viết cho mọi con tim,và không chỉ unhappy mà còn rất nhiều người cũng cảm thấy bớt đi một nửa sự trống trải khi đọc nó chị ạ.
Khi xa cách người dưng là nỗi nhớ Đến bên rồi là bất hạnh khổ đau Và thời gian là giọt lệ rơi mau Nước mắt đời cho lòng người tan vỡ.
Tôi mang theo bóng hình người thiếu nữ, Từ buổi chiều trời không gợn chút mây Gió đầu mùa thổi nhẹ qua nơi đây Như xoa dịu như giày vò nỗi nhớ. Kẻ kiêu kì tính thì chua như mơ Đứa ngẩn ngơ lòng âm thầm mơ mộng Mối tình đầu nhen giữa buổi chiều đông Nơi mênh mông sắc hương và hoa cỏ... Sẽ mãi mãi là vầng dương sáng tỏ, Cho bông hoa đẹp nhất muôn loài. HOA TÌNH. Sẽ mãi chẳng tàn phai...
Dù tháng 10 không phải là tháng có nhiều kỉ niệm của mình,nhưng nó có những kỉ niệm khiến mình nhớ mãi. sáng sáng, nhìn qua cửa sổ thấy sương rơi nhạt nhoà làm mình nhớ tháng 10 quay quắt,nhớ một ngày đẹp nhất tháng 10...!
"Tháng mười se sẽ rét chào đông Gió thổi sương tràn tựa bến sông Sông sương dào dạt muôn trùng sóng Có phải đang chào mười sáu không? 15/10/07."