Thánh Mẫu mãi mãi trên non Bao ngày che chở đoàn con,không hề Đoàn con vẫn mãi vẫn mê Cầy sâu cuốc bẩm không nề.Sinh nhai Từ khi những buổi sơ khai Suốt đời Thánh Mẫu không ngại dẩn đường Dựng nhà sát với mảnh vườn Năm lăm...xây dựng đả vươn bằng người Chở che ơn mẹ biển trời Đoàn con nghe mẹ văng lời đến nay Vì con mẹ mãi dang tay Và từng năm tháng đêm ngay đở nâng Vượt qua nguy khó bao lần Mẹ là hoa huệ là xuân cho đời Nay đoàn con nguyện dâng lời Công…
Ngồi buồn thèm miếng cầy tơ Ta đang tìm bạn ta chờ cố tri Dạo quanh hàng quán lối đi Tính ra từng món không chi bằng cầy Vô đây có bạn xum vầy Nghe người quảng cáo nơi này rất ngon Có thêm bánh tráng dòn dòn Sáo măng,món hấp,cây còn ngấy ngây Sả riềng món nướng cờ tây Ta nâng ly rượu lên mây bạn hiền Mấy đời được giải ưu phiền Vào đây chỉ toàn dân nghiền cờ tây Giờ đây ly rựơu vơi đầy Tình xưa nghĩa củ nơi này thần tiên.
Mẹ là tiếng hát mùa thu Là từng câu ví lời ru ngọt ngào Mẹ là mạch nước hồ ao Và là trăng sáng,ngàn sao trên trời Mẹ là điểm tựa muôn đời Cho con lớn dậy thành người ngày nay Suốt đời dang rộng vòng tay Và từng năm tháng đêm ngày lo toan Cày sâu cuốc bẩm,con ngoan mẹ cười Những ngày thơ ấu qua rồi Mà lòng của mẹ không rời xa con.
Một đêm trời đổ mưa giông Cha đi vội vã còn trông mong gì Biết rằng ngày ấy chia ly Không lời từ giã,cha đi muôn đời Cha đi nín bặt môi cười Để về chính suối,hay nơi suối vàng Để con một mảnh khăn tang Suốt đời ray rứt muộn màng đời con Bây giờ mất cha héo hon Bao lời cha dặn chưa tròn giấc mơ Cũng vì con dại con khờ Đến khi thấu hiệu thẩn thờ ăn năn.
Hởi ai còn có mẹ cha Đừng giống như tôi mà xa bẩy đời Đến khi nín bặt môi cười Đến khi tỉnh giấc,hết lời nói năng Đến khi cắn chặt hàm răng Thì cha mẹ đã vừa nằm huyệt sâu Còn gì để khóc nữa đâu Còn gì để nói để sầu để la Đến khi không còn mẹ cha Trở thành bất hiếu,thành là hư vô Nhìn lên di ảnh bàn thờ Nhìn cha nhìn mẹ sửng sờ khói nhang Đến khi hiểu được muộn màng Thì xin đừng đội vành tang làm gì.
Từ nay thôi hết em ơi Mẹ ta nay đã lên đồi tìm cha Trời ơi hoảng loạn xót xa Mẹ ra đi để bỏ nhà bỏ con Nhìn trời nhìn đất héo hon Bây giờ mất mẹ tủi hờn,xác xơ Mẹ ơi những đứa con thơ Giờ đây mất mẹ bơ vơ muôn đời Còn đâu tiếng nói môi cười Từ nay vắng lạnh không lời ủi an Bây giờ nhìn khói nhìn nhang Còn đây phút cuối tóc tang muôn đời Bây giờ không nói nên lời Mộ nhang nghi ngút thôi rồi mẹ ơi.
Ngàn năm Thăng Long là đây Người dân Việt phút giây hoá rồng Tô lên nết thắm non sông Viết lên trang sử , thêm hồng cháu tiên Đồng bào cả nước đứng lên Non sông vửng mạnh ghi tên sử vàng Thăng Long non nước vẻ vang Từ nay ta sẻ ngang hàng năm châu Dân ta quyết chi làm giàu Cho cờ Tổ Quốc thắm màu đỏ tươi Non sông luôn mải rạng ngời Nhân dân ghi nhớ những lời tổ tiên
Thôi đừng buồn nữa em ơi Vì anh cũng đã rối bời ruột gan Cuộc đồi vốn thế gian nan Chỉ vì chừng đó mà than thở hoài Em ơi mình sống vì ai? Mà ta phải sống chờ mai đổi đời Thôi em đường khóc mà cười Chuyện đời vẫn thế,con người vậy thôi Dòng sông mãi mãi vẫn trôi Còn em không lẽ?biễn trời khổ đau.
Thôi đừng nói nữa người ơi Ngoài kia mưa vẫn tuôn rơi ào ào Ta nghe tim nhói nghẹn ngào Xin thôi mưa gió đừng vào chi đây Rượu đời ta uống ngất ngây Ta vui với gió với mây đủ rồi Người ơi chiếc lá vàng rơi Mà sao ta thấy nghẹn lời lòng đau.
Đà lạt đồi thông với sương mờ Mình ta lặng lẽ với hồn thơ Ngắm trăng ngàn gió với ngàn sao Tâm hồn thi sĩ một đời mơ Cỏ hoa với ta là lẻ sống Đi lang thang không bến không bờ Bướm bay ong lượn tìm hưng phấn Và muôn kiếp vẫn đợi chờ.