050. ÔNG HÀNG XÓM Thơ Thắng Kiên Hoa kia! Có nhớ vườn chăng? Thuở cây ngã bóng Trong sân, la đà Cách nhau Chỉ mấy Luống cà Một hàng dâm bụt Vài ba hàng chè Bên này, bên ấy vẫn nghe Thì thào của gió Mùa về căm căm Chẳng phân biệt được ánh trăng Hay là em hé Hàm răng mỉm cười Xon xao mặt nước ao thôi! Con cá quẫy bóng Người ngồi giăng câu Là ông Hàng xóm cạnh ao Ông lấy cớ để Nhìn vào nhà bên Đâu hay sương rụng trắng đêm Bởi người con gái Đã quen cạnh nhà Lối mòn vèn vẹt cỏ…
049. LỜI NÓI DỐI ĐẦU NĂM Thơ Thắng Kiên Sống với nhau bằng những chân tình Có lẽ cuộc đời sẽ rất đẹp Giả dối luôn là mối bận tâm Khi có một phần trăm, thua thiệt Ai biết tâm can người đối diện? Khuôn mặt không nói lên điều gì Chẳng biểu lộ cảm xúc qua mắt Không dám nở nụ cười, trao đi... Lời nói không hề mất tiền mua Nhưng lựa lời cho vui, cũng cố Đừng mang nét mặt dàu kia Dù giận hờn người ta cách mấy An ủi là liều thuốc chiêu đãi Không ai khổ đau hơn chính mình Hãy tự thưởng bằng…
048. PHÔI PHAI Thơ Thắng Kiên Một ngày qua như gió đã qua Bên kia sông, sóng cũng ơ hờ Người con gái, xuống đò rời bến Để lại hàng lau, bên này khua Nước sông gờn gợn trời xanh lắm! Qua giêng rồi, đâu thể gọi xuân Sông sâu chưa hẳn đã say sóng Có chồng, chắc gì kẻ khác ưng Có một thời áo dài, trường lớp Cửa sổ nhìn ra năm tháng xưa Vẫn tiếc giây phút, nói chưa hết Lòng mình như gởi vào gió mưa Cuộc tình đẹp đẽ một bài thơ Ngữ nghĩa yêu, phải đánh vần mãi Chả ai mong, đời một giấc…
Hãy cho tôi được sống một ngày Để tạ ơn đời, tạ ơn cha Còn sót đôi điều chưa nói hết Phút sau cùng: Xin hãy thứ tha... Hãy cho tôi một lời nhận lỗi Dẫu trần gian còn những chua ngoa Những lọc lừa, bon chen, cơ hội. Mà sự thật, không thể nói ra... Cho tôi được đọc lời sám hối Trả ơn cuộc đời đã bao dung Ngọn ngồn những oan sai, tù tội... Những đớn hèn và những bất công... Cuộc đời tôi khác gì dòng sông Trôi về nơi ngọn nguồn Dân Tộc Mẹ…
046. TẠ LỖI VỚI NGƯỜI VỢ QUÊ (Thơ: Trần Kiên Thắng)
Đi cùng anh suốt dọc dài năm tháng Em yêu ơi, người vợ quê nhà. Em bé bỏng của ngày xưa, giờ vẫn … Dịu dàng, đoan trang, chung thuỷ, nết na. Đất trời ban cho cuộc sống đôi ta Dẫu nghèo nhưng vẫn ngập tràn hạnh phúc. Căn nhà cấp bốn đêm đêm đỏ bếp Và tiếng cười con trẻ, mỗi sáng sớm… chiều về. Anh muốn hôn lên mái tóc trong khuya Tuy không dày, và lốm đốm nhiều sợi bạc Anh muốn cầm tay em và anh nắm thật chặt Rồi mỉm cười, dù giấc…
Nắng phương anh vẫn còn một chút ấm Anh gửi cho em, quà tặng mùa xuân Có nỗi lòng của đại ngàn sâu thẳm Dù nơi em nhiệt đới hay giá băng Chẳng có hạnh phúc nào được cho không? Ít nhất hai người, một phải đánh đổi Trần gian dối trá, lọc lừa vô tâm Anh tin còn sót tấm lòng nhân bản Người vị tha mang mật ngọt cuộc sống Tô điểm cho đời, nhan sắc yêu thương Anh yêu em, dù xa xôi trống vắng Anh tin vào chọn lựa của tim mình Trái đắng không được…
Mùa xuân về rồi đó Lan! Có nghe đất trời vẫy gọi Hơi thở cuộc sống địa đàng Vươn mình lên trên tăm tối Chuyến xe cuối nào về vậy? Không em, phố xá chợt buồn Điện đường im không chớp nháy Sao em chẳng nhớ người thân Đi giữa rộn rã tiếng đêm Xạc xào của cơn gió lạ Bóng tối đồng loã muộn phiền Nghe vỡ tan lòng hoá đá Hương tan trong chiều trở gió Chỉ mình anh trên con đê Xót xa gió đùa lá cỏ Ngập ngừng chỉ mình anh về Mùa xuân rộn…
Người phụ nữ không bao giờ có tuổi Thời gian còn in hằn những vết nhăn Dẫu phấn son có làm mòn chờ đợi Gái không chồng có thể trải nghiệm chăng? Góc chân chim cùng những sự dấn thân Bao đán ông đã qua cuộc đòi chị Những dép, những giầy, đầm xoè, đầm xụp Đủ loại nước hoa Thái, Mỹ, Nhật, Hàn Những kiềng, vong, ví, jean ôm Áo ngực Giầy Palestini- dép Sudang Những rèm ý- nệm ra Sumo Nhật Chăn màn Israen- giường Balan Tôi thành người bất đắc dĩ hạng…
Em có biết đôi bờ kia nương dâu rất xanh? Em có biết mặt sông kia nước trào dâng lai láng? Trong nắng thu vàng gieo nhớ mong Trong tiết xuân, ấm áp chuyển mình Tôi xa em đã bao mùa mưa thầm lặng. Trên hiên đời quanh co, còn ai đứng trông tôi ngày về Em có biết cây bên kia sông xao xác, Em có biết mái nhà đơn sơ kia, con chúng ta đã lớn Đâu ai biết là cuộc chia tay không lần bịn rịn Như nước nguồn trôi qua thôn bản, xóm làng Tại sao em?…
Anh vẫn không tin được Cho đến nhiều năm sau Khi quay lui dợm bước Chẳng dễ dàng gì đâu Thời của những toan tính Cũng đã dần phôi pha Sau cơn mưa trời tạnh Như chuyện tình đôi ta Dừng chân bên thềm nhà Ngất ngây hương thiều nữ Hãy là hoa kiêu sa Bâng khuâng thời trai trẻ Đi ngang vườn xưa cũ Bỗng thấy lòng tơ vương Mà em thì dâu bể Anh ngàn đời cô đơn Đêm nằm nghe gió thoảng Còn chút vẫn vương chăng Em bây giờ có lẽ Đã ấm êm bên chồng Anh…