Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [83] [84] [85] [86] [87] [88] [89] ... ›Trang sau »Trang cuối
Ngày gửi: 11/11/2014 07:21
Có 4 người thích
ĐÊM, VỚI NIỀM TIN
đêm ngồi thức với đêm
trước mặt phẳng màn hình
đông-tây nghìn việc lạ
hối hả gõ – gõ rồi lại xóa
tẩy trắng dần mỗi niềm tin
đêm ngồi chờ vỡ rạn bình minh
rưới khúc mị du bằng ký ức thất lạc
đêm dài quá đem nỗi buồn phổ nhạc
đem cơn say nhừ đánh tráo giấc mơ
đêm ngồi ru chúa phật, ru thơ
đem tín điều ra sáo mòn gặm nhấm
gọi mặt trời để vầng dương quầng thẳm
đợi tiếp tiếng gà báo tiền kiếp điêu linh
lại sáng mai choàng giấc
xuống phố tìm người
hỏi thuê lấy niềm tin
ĐCĐ
Ngày gửi: 11/11/2014 17:19
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi VẠC ĂN ĐÊM vào 11/11/2014 17:23
Có 5 người thích
RU GIẤC HEO MAY
Ngoan ngoan, em ngủ đi ngoan
Đêm đăng đẳng lắm
Mắt còn đợi ai
Kê tay gác giấc hình hài
Sợi ngắn là nhớ
Hương dài là quên
Nhỡ mưa vỡ giọt ngoài hiên
Nhỡ em khóc ướt
Một miền giếng thơi
Quạt tay thả gió lên trời
Có bầy hạc trắng
Bay vời vợi bay
***
Ru em ngủ lọn heo may
Tuổi anh ngồi với ...
Biết ai ru mình?
ĐCĐ
Ngày gửi: 12/11/2014 07:46
Có 3 người thích
Ngày gửi: 12/11/2014 11:37
Có 3 người thích
VẠC ĂN ĐÊM đã viết:Những bài thơ khen mà không cảm thấy ngượng mồm.MỐI TÌNH CỦA TÔI
Tôi biết ơn cơn mưa tầm tả
Giúp thấu hơn mỗi cơ cực đời thường
Tôi quỳ tạ gió đông rét giá
Nhớ ngoài kia lắm phận rạ rơm
Tôi thán phục câu thơ sang cả
Bậc trí nhân ban tặng vật phi thường
Cảm ơn, nhờ dàn đồng ca chơi bời quấy quả
Tôi biết mình chưa phải đứa dửng dưng
Vì trót yêu, bằng mối tình rất lạ
Tôi gọi là người yêu, tất cả
Bất kỳ ai còn rách áo đói cơm
ĐCĐ
Ngày gửi: 12/11/2014 14:40
Có 3 người thích
SẼ CHẲNG LÀM GÌ
Cánh đồng sẽ chẳng rì rào làm gì
Nếu không có con bé lon ton đuổi theo cánh bướm
Áo găm đầy cỏ may
Dòng sông đâu cần chảy làm gì
Nếu thiếu thằng nhóc ngồi ôm cần câu thiu thiu ngủ
Chiếc giỏ tre đựng toàn mây
Trái đất không nên quay làm gì
Nếu vắng đôi tình nhân trùm chăn cười rúc rích
Làm những điều nhí nhắt đến hay
Như anh và em đêm nay …
ĐCĐ
Ngày gửi: 12/11/2014 16:05
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi VẠC ĂN ĐÊM vào 12/11/2014 17:29
Có 2 người thích
NGÓ LẠI CHẠNH LÒNG
… Bao dụ ngôn tưởng cầm cân nảy mực
Nay bỗng nghe sáo rỗng tợ câu vè
Lắm sách vở đúc khuôn vàng thước ngọc
Hóa ra mình ngu dốt nuốt bùa mê
Đỉnh non cao uy dũng giữa sơn khê
Bao bòn khoét nay trơ hòn đất thó
Biển đảo vốn cá tôm nghìn giàu có
Đang tóp teo còn cỡ cái ao làng
Ngỡ danh thơm bất chấp cuộc thăng trầm
Bậc tiền bối từng khiến ta cay mắt
Giở trang sử chợt trái tim co thắt
Đứa bịp nào ăn chận máu nhân dân
***
Trả buồn xa, cố mua lấy vui gần
Kệ tía nó có gì đâu quan trọng
Mỏi mệt quá về ngọn đồi gió lộng
Ta say nằm hú hí dưới trăng sao
ĐCĐ
Ngày gửi: 12/11/2014 21:40
Có 3 người thích
LỜI CỦA THƠ
Hãy chắp cho thơ đôi cánh
Bay qua mọi rào cản hẹp hòi
Qua bão bùng giông tố
Đáp xuống chiếc tổ tự do
Hãy gắn cho thơ đôi bàn tay
Tháo bỏ những viên đạn ra khỏi nòng súng
Triệt hạ mọi chiến tuyến hố hầm
Lau sạch nỗi buồn trên gương mặt ướt lệ
Hãy ghép cho thơ trái tim
Khứng chịu đủ đau đớn tha nhân
Dung thứ chẳng ngần ngại
Và thương mến nhau như thể chưa từng
Hãy dựng cho thơ ngôi đền
Hai cánh cổng là đôi tay rộng mở
Đón chào những khách lạ
Ai vô thần ai mất chỗ nương thân
Hãy chừa lại cho thơ giòng sông
Một cánh rừng bầy ong vào lấy mật
Nơi muông thú đến nằm lành thương tật
Mỗi đêm rằm dung dị lắm vầng trăng
Hãy ban cho thơ một xương thịt xác thân
Đôi bàn tay, sải cánh bay, trái tim, ngôi đền, cánh rừng ăm ắp mật …
Nơi lãng mạn luôn có thật
Và tình yêu chẳng còn là định nghĩa xa xôi
Hỡi một người, nơi nào đó
Rất gần tôi
ĐCĐ
Ngày gửi: 13/11/2014 09:09
Có 3 người thích
XOA TAY HOÀNG HÔN
Líu ríu chiều – líu ríu chim
Tím màu thạch thảo nằm chìm trong mưa
Quán ven vạch mớ tóc thưa
Gặp hai cọng bạc sững sờ bàn tay
Lâng lâng trời – lâng lâng mây
Châm vơ điếu thuốc khói gầy hoàng hôn
Ta, con ốc biển mượn hồn
Bảo vui cũng dạ - hỏi buồn ừ, vâng
Xoa xoa tay – xoa xoa chân
Còn bao lối nữa đợi lần bước qua
Đi chừ mòn nẻo phù hoa
Về nằm cạnh mẹ, cạnh bà nghe ru …
ĐCĐ
Ngày gửi: 13/11/2014 15:01
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi VẠC ĂN ĐÊM vào 13/11/2014 17:38
Có 2 người thích
Ngày gửi: 13/11/2014 15:17
Có 1 người thích
Bài thơ nổi tiếng của cố thi sĩ Phùng Quán
chân dung thi sĩ Phùng Quán
HOA SEN
Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Mặc cho câu ca được cả nước lưu truyền
Và đời vẫn tin là ca ngợi phẩm chất của sen.
Nhưng tôi không thể nào tin được
Câu ca này gốc gác tự nhân dân
Bởi câu ca sặc mùi phản trắc
Của những phường bội nghĩa vong ân!
Vốn con cái của giai cấp cùng khổ
Chúng chòi lên cuộc đời quyền lực vàng son
Nghĩ đến mẹ cha chúng xấu hổ
Chúng mưu toan giấu che từ bỏ
Nói xa gần chúng mượn chuyện sen
… Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Tất cả là trong cái chữ gần
Chỉ một chữ mà ta thấu gan thấu ruột
Những manh tâm bội nghĩa vong ân.
Bùn với sen đâu phải chuyện gần?
Chính là sen mọc lên từ trong đó
Gốc của sen là thăm thẳm bùn đen
Nhị vàng , bông trắng, lá xanh…
Tất cả, tất cả, tất cả…!
Là do bùn nuôi dưỡng
Ngay cả hương thanh khiết ta đặt lên bàn thờ cúng
Cũng là xương thịt của bùn tanh!
Như nhân dân: Gian truân, thầm lặng, vô danh
Đã sinh ra vĩ nhân, anh hùng, nghệ sỹ…
Nhân danh bùn! Nhân danh sen!
Tôi đề nghị: Đuổi câu phản trắc này khỏi kho báu dân gian!
P.Q.
Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [83] [84] [85] [86] [87] [88] [89] ... ›Trang sau »Trang cuối