vu lan lại về với những câu chuyện cảm động của những người con hiếu thảo
dành cho ông bà cha mẹ
Nhưng có những câu chuyện khác ,những mảnh đời khác ,những số phận khác
trong mùa vu lan mà tôi muốn đề cập tới
Và chắc chắn ,sẽ là quá ngây thơ nếu nói chuyện dưới đây chỉ là hư cấu
là không có thật


Con nấu hơi nhạt một tí thì mẹ bảo sao nhạt như nước ốc, bây giờ hơi mặn thì mẹ lại bảo nuốt không vô.Thế mẹ muốn như thế nào?"-Con dâu cằn nhằn.

Thấy con trai vừa đi làm về người mẹ vội vàng và cơm, thức ăn vào miệng cố nuốt.
Cô con dâu giận dữ nhìn chồng.Anh bèn đi lại thử ăn một miếng, vừa đưa vào miệng thì nhổ ra ngay, và nói:

"Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, mẹ bị bệnh không ăn được mặn cơ mà!"
-"Thôi được rồi!Mẹ là mẹ anh, giỏi thì sau này tự mà nấu đi!"Cô vợ giận dữ trở về phòng.

Người chồng chỉ biết than dài buồn bã, ngậm ngùi nói với mẹ rằng:"Mẹ ạ, thôi đừng ăn nữa, để con đi chế bát mì cho mẹ."
-"Tể, có phải con có chuyện gì muốn nói với mẹ phải không?Có thì con cứ nói đừng để trong lòng!"
-"Thưa *** tháng sau công ty con thăng chức cho con rồi, có lẽ công việc sẽ rất bận, với lại vợ con nó muốn đi làm, cho nên..."

Người mẹ liền hiểu ngay ý của con, mẹ bảo:"Tể, đừng đưa mẹ vào Viện Dưỡng Lão nghe con"-giọng mẹ như đang van xin.

Người con trai trầm tư một lúc, đang tìm một lý do khác thích hợp hơn.

-"Mẹ ạ, Viện Dưỡng Lão cũng có gì không tốt đâu, con sợ vợ con nó đi làm rồi sẽ không có thời gian chăm sóc mẹ được.Ở Viện Dưỡng Lão có cái ăn, cái ở lại còn có cả người chăm sóc, như vậy không tốt hơn ở nhà bao nhiêu sao?"
"Nhưng chú A Tài chú ấy..."

Tắm xong, ăn vội bát mì, người con trai liền đi vào phòng đọc sách.Đứng đăm chiêu bên cửa sổ, lòng anh ta lại suy nghĩ miên man.Mẹ từ lúc còn trẻ đã đành cam chịu cảnh góa bụa, ngậm đắng nuốt cay, chèo chống nuôi con khôn lớn, rồi lo cho con ra nước ngoài ăn học.Nhưng mẹ không bao giờ vì vậy mà đặt điều bắt con phải hiếu thảo lại, thế mà ngược lại người vợ lại lấy chuyện hôn nhân ra đặt điều này nọ với chồng! Nên đưa mẹ vào Viện Dưỡng Lão hay không?Người con trai tự hỏi lòng minh và thấy có điếu gì đó hơi bất nhẫn.

-"Sống với anh nửa quãng đời còn lại là vợ anh chứ chẳng lẽ là mẹ anh sao?"-Con trai chú A Tài cứ luôn nhắc anh ta như thế.

-"Mẹ mày già rồi, sống thọ lắm thì cũng chỉ được vài năm nữa thôi, sao không lo mà phụng dưỡng mẹ đi.Đừng để đợi đến lúc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muôn nuôi mà song thân đã vãng"-Những người thân thích đều khuyên anh ta như vậy.

Người con trai không dám suy nghĩ tiếp nữa vì sợ sẽ thay đổi quyết định ban đầu.
Trời đã về chiều, những tia nắng cuối ngày hắt hiu vàng vọt, mặt trời đã sắp lặn về phía bên kia chân núi.Xa xa bên sườn núi là Viện Dưỡng Lão của hàng quý tộc.

"Đúng vậy, tốn càng nhiều tiền thì càng tốt, người con trai kia mới thấy yên tâm hơn, an ủi hơn.Khi đưa mẹ đến Viện Dưỡng Lão vừa bước vào đại sảnh đập vào mắt đầu tiên là chiếc TV to tướng 42 in đang chiếu một bộ phim vui nhộn, nhưng trên môi mọi người nụ cười dường như đã chết lịm.

Nhìn những cụ già áo quần giống nhau, kiểu tóc giống nhau đang gật gù trên những chiếc ghế so-fa, dáng vẻ buồn bã, hiu quạnh.Có cụ đang lẩm nhẩm điều gì, có cụ đang khó khăn trong động tác cúi mình nhặt những mẩu bánh rơi trên mặt đất lên ăn.Người con trai biết mẹ thích ánh sáng, nên đã chọn cho mẹ một căn phòng có đầy đủ ánh sáng.Từ cửa sổ căn phòng nhìn ra dưới bóng cây là những thảm cỏ xanh tươi.Những y tá đẩy những chiếc xe lăn đưa những người già đi dạo bộ, bốn bề không gian tĩnh lặng đến nao lòng.Nhưng dù cho hoàng hôn có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì cũng vẫn là hôn hoàng, anh ta thở dài lòng buồn trĩu u uất.

-"***con...con về đây". Mẹ chỉ biết gật đầu.Lúc anh ta ra về mẹ vẫy vẫy tay, mồm mếu máo không còn một chiếc răng, làn môi trắng nhợt nhạt khô khan run rấy như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi .Đến lúc này người con trai mới chú ý đến mái tóc đã bạc của *** khoé mắt hằn lên những nép nhăn theo năm tháng.Mẹ đã già rồi!

Ngay lúc đó trong đầu anh lại hiện về một cảnh tượng hồi còn thơ bé.Lúc đó anh ta chỉ mới 6 tuổi, mẹ có chuyện phải về quê không tiện mang theo con, nên gởi anh ta lại cho chú A Tài vài hôm.Lúc ra đi, anh ta hốt hoảng ôm chầm lấy chân mẹ không chịu buông ra, và khóc nức nở van xin mẹ:"Mẹ đừng bỏ con!Mẹ đừng đi"Cuối cùng thì mẹ đành phải mang theo anh ta đi.Anh ta ra khỏi phòng đóng cửa xong mà không dám quay đầu nhìn lại, vì sợ cái ký ức quái ác đó lại trở về.

Vừa về đến nhà đã thấy cảnh tượng vợ và mẹ vợ đang hăm hở vứt những đồ trong phòng mẹ một cách không thương tiếc.Chiếc cúp cao gần 1tấc-giải nhất cuộc thi viết văn hồi cấp 1 giành được với bài 《Mẹ tôi》, cuốn từ điển Hoa-Anh- phần quà sinh nhật đầu tiên mà mẹ dành cái ăn cái tiêu trong một tháng mua cho, và cả chai dầu phong thấp mà mẹ thường hay thoa trước khi đi ngủ nữa, không có con thoa cho *** mang vào Viện Dưỡng Lão thì có ích gì.

-"Đủ rồi, không được vứt nữa" -Người con trai giận dữ quát lớn.
-"Toàn đồ phế liệu rác rưởi này không vứt đi để lại làm gì chiếm chỗ, làm sao để đồ của tau được"-Người mẹ vợ nói không chút ngại ngùng.
-"Đúng đó, anh dọn luôn cái giường cũ kỹ, ọp ẹp kia của mẹ anh ra đi, mai em mua cho mẹ em chiếc mới khác."- Người vợ hùa theo mẹ mình
Trước mắt anh ta là một đống hình chụp hồi anh ta còn nhỏ, những tấm chụp lúc mẹ dẫn anh đi chơi ở sở thú, công viên.
-"Tất cả đều là tài sản của mẹ con không được vứt đi"
-"Thái độ của anh như vậy nghĩa là sao?Nói với mẹ em sao lớn tiếng vậy, anh phải xin lỗi mẹ em ngay!"
-"Vì sao anh cưới em thì phải yêu cả mẹ em, còn em gả cho anh lại không thể yêu được mẹ anh chứ?"

Sau cơn mưa đêm càng lạnh lẽo hơn, không gian càng yên lặng hơn, trên những con đường xơ xác lại càng thêm vắng bóng người và xe cộ lại qua.Chiếc BMW lướt đi như gió, vượt luôn đèn đỏ, băng cả làn đường vùn vụt lao như tên bay về phía sườn núi của Viện Dưỡng Lão.Dừng xe, chạy thẳng lên lầu, mở cửa phòng ra.Anh ta lịm đi một lúc, mẹ ngồi đó nắn bóp đôi chân bị phong thấp, quằn quại với nỗi đau nhức.Khi thấy trên tay người con cầm chai dầu phong thấp của mình, người mẹ như được an ủi phần nào, mẹ liền bảo:-"Mẹ quên mang theo, may mà con nhớ đem đến cho mẹ".Anh ta đến và quỳ xuống bên mẹ.

"Trời đã khuya rồi, mẹ tự mình thoa cũng được, con về đi mai còn phải đi làm nữa."
Anh ta nghẹn ngào nức nở một hồi rồi khóc oà lên nói với mẹ rằng:-"*** con xin lỗi *** mẹ hãy tha thứ cho con! Mẹ hãy về nhà với con đi!"

Tp. Vũ Hán, Ngày 26/6/2007
Sưa tầm dịch
Huệ Niệm
Lúc bé, tưởng khóc là buồn; bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn.