CHẢ CHÓ (Phần cuối)
Có thêm Nga, sinh hoạt gia đình lão Bảy phần nào bị xáo trộn. Chả nói đâu, cứ những đêm Nga ngủ lại vì làm khuya và để sáng sau dậy sớm đỡ phải đi về gần chục cây số thì đã rõ. Lão Bảy không quần đùi, áo may-ô hoặc cởi trần được như trước nữa. Rồi đi đứng, nói năng đều phải ý nhị. May mà có phòng riêng cho Nga không thì cứ nằm tênh hênh ở ngoài quán hoặc trong phòng khách thì còn ra làm sao nữa. Của đáng tội, những lần Nga tranh thủ ngủ trên võng, trên ghế, hay khi cô nướng chả chó…lão Bảy cũng không thể giấu ánh mắt của mình đi đâu được. Hơ hớ như thế, phồn thực như thế cơ mà. Có hôm, lão dừng ánh mắt hơi lâu để ngắm Nga. Chén trà nóng bốc hơi trên tay cứ nguyên xi như thế đến cả phút đồng hồ. Mãi đến khi nó rớt những giọt nóng bỏng xuống đùi, lão Bảy mới giật mình tỉnh thức. Uống vội chén nước, lão luống cuống đánh ánh mắt đi hướng khác như giấu một việc làm tội lỗi.
Ngồi trong phòng, qua cửa sổ, bà Bảy nhìn thấy hết những cảnh ấy. Bần thần, bà buông tiếng thở dài. Đàn ông mà, ai chả thế. Bất chợt bà nhớ tới lời mấy người bạn. “Cẩn thận đấy nha, kẻo lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, bà Bảy ạ!”. Nghĩ đến đấy, bà bỗng mỉm cười và ánh mắt long lanh một cách kỳ lạ.
Chiều nay thứ sáu. Lại cuối tuần rồi. Nhanh thật. Bà Bảy loanh quanh một số việc rồi nói với lão Bảy rằng tối nay bà phải về ngoại. Lão Bảy ậm ừ. Cả tuần bà ấy vất vả rồi thôi thì để bà ấy đi. Công việc lão với Nga làm rốn thêm tí là xong thôi mà.
Khuya, khách đã hết. Lão Bảy và Nga dọn hàng. Lúc gần xong, lão bảo Nga:
- Thôi, cháu đi tắm rồi đi nghỉ đi. Để đấy bác dọn nốt cho.
- Bác tắm trước đi. Cháu làm ù tí nữa mà.
- Con gái con đứa, tắm táp lâu la, cứ để đấy cho bác.
Nga đành nghe lão Bảy. Cô dắt chiếc xe máy cất vào phòng rồi đi tắm. Bật vòi hoa sen. Những tia nước dội ào ào. Nga khoan khoái hít hà trong làn nước ấm. Thích thật. Ở nhà trọ, lấy đâu ra nước nóng mà tắm cơ chứ. Thoa sữa tắm khắp người, hai tay Nga mơn man làn da mát rượi. Sảng khoải quá. Bao nhiêu mệt nhọc tan biến. Chẳng còn mùi chả chó, giềng mẻ, mắm tôm đâu nữa. Chỉ có mùi hương con gái tỏa ra thơm ngào ngạt. Nhìn trong gương, Nga nở nụ cười trước tấm thân ngọc ngà, mơn mởn lấp lóa những bọt xà phòng của mình.
Mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, lau khô tóc, Nga bước ra khỏi phòng tắm. Cô bảo lão Bảy:
- Xong việc rồi, bác cũng đi tắm và nghỉ ngơi bác nhé. Cháu đi ngủ trước đây. Chúc bác ngủ ngon.
- Cháu cứ nghỉ trước đi. Ngủ ngon nhé.
Lão Bảy nói và nhìn theo Nga. Sững sờ trong giây lát. Con bé xinh quá. Lão chép miệng một mình rồi ra đóng cổng, cài cửa. Sau đó, lão cứ ngồi như bức tượng ở ngoài quán. Chán chê, lão mới đi tắm. Đêm nay trăng thanh, gió mát. Chớm đông lại có ngày ấm áp thế này. Chắc hương thu còn sót lại. Làn nước mát làm cho lão tỉnh người. Tuổi năm mươi cơ thể lão vẫn săn chắc, tràn trề sinh lực.
Tắm xong, quần đùi áo lót, lão về phòng của mình. Qua phòng Nga, lão thấy cô đã ngủ ngon lành. Rõ khổ. Đã bảo lắp bộ cánh cửa vào cái phòng này bao lần rồi mà lão cứ quên để bây giờ dù muốn hay không lão vẫn phải lướt ánh mắt vào đó. Thế nên, Nga mới rờ rỡ thế kia, mới nồng nã thế kia. Mọi đường cong cơ thể như quyết phô bày ra tất cả. Đẹp! Đẹp quá! Bước chân lão Bảy như ríu lại. Chợt con chó ngoài lồng sắt tự nhiên sủa lên ăng ẳng làm lão Bảy giật mình. Lão bước về phòng ngủ.
Trằn trọc. Lăn bên nọ, trở bên kia, đôi mắt lão vẫn chong chong. Cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh Nga lúc nãy lại hiện lên. Đêm khuya thanh vắng quá. Nghe rõ cả tiếng mọt nghiến ở cái phản phòng ngoài vọng vào. Không tài nào ngủ được. Lão vục dậy. Trong vòng chục phút, lão đã bổ xong đống củi to tướng. Rồi lão vào bê, kê, dọn bàn ghế. Lão làm nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Mồ hôi mồ kê đầm đìa. Chán chê, lão lại vào phòng tắm dội nước ào ào. Rồi lão lại đi ngủ. Vẫn không thể nào ngủ được. Lạ nhỉ? Có bao giờ lão như thế này đâu. Cuối cùng, không chịu được nữa, lão vục dậy bước đến phòng Nga.
Lão đứng lặng trước giường của cô. Nga ngủ ngon lành. Ngực cô phập phồng theo nhịp thở. Quay ra, trở vào mấy lượt, cuối cùng lão Bảy quyết định giơ tay ra. Lão nhẹ nhàng vỗ vỗ vào chỗ vai để trần của Nga:
- Nga! Nga!
Nga trở mình ú ớ. Lão Bảy đột ngột rụt tay lại. Rồi lão đứng ngây người. Giơ tay ra, rụt tay lại mấy lần, cuối cùng lão lại lặp lại động tác lúc nãy một cách dứt khoát hơn. Nga choàng tỉnh. Cô dụi mắt nhìn. Thấy lão Bảy lù lù trước mặt, hai tay Nga bo ngực và lùi mãi vào phía trong. Lão Bảy thì thầm:
- Đừng sợ. Bác đây mà!
- Bác…
- Ừ bác đây! Dậy đóng cổng cho bác đi đằng này một lát.
Dường như Nga đã trấn tĩnh lại, cô hỏi:
- Bác đi đâu? Mà đêm hôm khuya khoắt này bác đi đâu cơ chứ?
- Bác đi có việc. Cháu dậy đóng cổng cho bác. Khi nào bác về, bác gọi thì dậy ra mở cổng cho bác nghe chưa?
Đến lúc ấy, Nga mới hết sợ. Và từ đó trở đi, cô cũng không tài nào ngủ được. Một mình trong căn nhà vốn đã rộng rồi giờ lại càng rộng thênh thang. Nga nghĩ về mọi chuyện, nhất là về gia đình ông chủ quán. Họ thật thà, lam lũ, chất phác và đáng yêu quá. So lên thì chẳng bằng ai, so xuống thì cũng hơn khối người ra ấy chứ. Chỉ tiếc là họ lại không có con. Mà dạo này, bác gái có vẻ lạ lắm. Thứ bảy, chủ nhật toàn vắng nhà. Vắng cả đêm nữa. Như đêm nay chẳng hạn. Mà sao một mình trong đêm mình lại không sợ gì nhỉ? Không biết ở quê bố mẹ cùng các anh, các chị thế nào? Cả thằng Tèo nữa? Học lớp chín rồi mà vẫn bị gọi là Tèo. Nga mỉm cười trong đêm. Mẹ ơi! Mẹ còn đau ốm nhiều không? Dễ đến bốn, năm tháng nay con không về thăm mẹ rồi còn gì? Thì bận công việc ở đây, lo kiếm tiền về thế nào được. Cầu mong bố mẹ khỏe và hiểu cho con bố mẹ nhé. Cái nọ xọ cái kia, Nga nghĩ miên man rồi thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Sớm tinh mơ, quán lão Bảy đã có khách. Một người vừa xuống xe ca bước vào quán của lão. Lúc đó, bà Bảy đang trực bên bếp. Lão Bảy cùng Nga lúi húi đằng sau quán pha chế con chó thứ ba. Hôm nay, thứ bảy phải thịt thêm con nữa mới đủ. Ngày nghỉ nào cũng thế, cứ phải ba con chó mới xong. Đêm qua, mãi gần một giờ sáng lão mới đèo bà Bảy từ nhà ngoại về. Người lão mệt ê ẩm. Mệt vẫn phải cố. Mệt nhưng mà lão Bảy vui lắm. Vợ lão cũng thế. Còn Nga, qua một đêm thao thức thấy ông bà chủ quán vui cô cũng vui lây.
Lão Bảy vui vì lão đã nói được cái điều lão ấp ủ bấy nay. Ai lại về nhà vợ cách đó dăm cây số, dựng mẹ vợ dậy lúc nửa đêm, xin đón vợ về để giải quyết công việc gấp mà hai mẹ con bà ấy cũng tin cơ chứ. Vợ lão chịu lên xe cho lão đèo về ngay. Khi lên xe rồi, lão đưa vợ trên con đê vắng vẻ, đến gốc đa giữa chừng thì dừng lại. Trăng khuya vằng vặc. Gió đồng mơn man. Sương đêm lành lạnh. Bóng đa trầm tư. Lão dựng chiếc xe máy rồi hỏi vợ lão có nhớ chỗ này là chỗ nào không. Vợ lão lắc đầu. Lão nhắc: “đây là chỗ lần đầu tiên tôi ngỏ lời yêu bà và chúng mình yêu nhau từ đây đấy”. Vợ lão ngạc nhiên thấy sự lạ. Sau đó thì lão dốc tuồn tuột một thôi một hồi. Nào là bà bỏ tôi đi như thế còn ra thể thống gì nữa, dân làng hàng xóm họ dị nghị ra chứ. Trong nhà chỉ có tôi với con Nga sao có thể được. Nào là tôi già rồi đã đành, đằng này, con bé lành hiền tốt nết, đẹp xinh trẻ trung vậy mà mang tiếng thì nó chịu sao nổi. Khổ nó ra. Nếu mình có con thì nó chỉ như con, như cháu mình thôi. Đêm nay, tôi quyết nói với bà điều này, không biết bà có nghe không?
Bà Bảy nhìn lão và nhìn trăng chờ đợi. Rằng là…mình sẽ nhận cái Nga làm con nuôi. Nếu nó đồng ý thì tốt, nếu không thì mình sống tốt với nó đến bao giờ nó đồng ý thì thôi. Bà nghĩ sao? Bà Bảy ớ người. Bà không ngờ chồng bà lại có ý nghĩ ấy. Còn bà thì…thú thực, bà định vun vén cho ông ấy với Nga cơ. Bà bỏ về nhà đẻ định cho ông ấy lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thế mà… Cũng may, bà chưa kịp nói ý định này với chồng. Giờ đây, nghe lão Bảy nói vậy, bà cứ ngỡ như mình trong mơ. Thế là ông ấy quyết không lấy vợ nữa, quyết ở vậy cùng mình rồi. Bà đắm đuối nhìn ông, rồi ngước nhìn trăng sao. Đoạn, bà gục đầu vào vai ông thổn thức. Lão Bảy hôn lên mái tóc vợ đã ướt đẫm sương khuya. Họ về nhà đã gần một giờ sáng.
Ông khách gọi một tô bún thịt chó. Bà Bảy bưng tô bún đến bàn ăn của vị khách. Ông ta gọi thêm đĩa chả và chai rượu. Nhấm nháp miếng chả chó, nhâm nhi chén rượu, ông khách cảm thấy tỉnh người sau một đêm mất ngủ trên xe khách. Đoạn, ông lấy đũa gắp miếng chả lên ngắm nghía. Đầu ông gật gật.
- Chả ngon quá! Công nhận bà chủ quán làm món này tuyệt vời.
- Vâng. Cảm ơn ông đã khen. Món này cháu gái tôi chế biến đấy.
- Cháu gái bà mà làm được thế này ư?
Vừa lúc đó thì Nga cầm mấy xiên chả ra để chuẩn bị đi nướng. Bà Bảy thấy Nga ra, vội khoe rối rít:
- Vâng. Cháu nó đây ông ạ.
Nga ngẩng đầu nhoẻn cười nhìn ông khách. Ông khách nhìn Nga.
- Bố! Ơ kìa…Bố!
Nga bật lên tiếng reo và chạy lại bàn ông khách. Ông khách cũng tròn mắt nhìn Nga. Bà Bảy sững sờ.
- Sao bố lên đây mà không báo cho con?
- Bố mất điện thoại lâu rồi. Mà sao con lại ở đây?
- Con làm thêm ở đây mà bố.
- Ra thế. Con giấu cả bố mẹ. Mấy tháng nay con không về rồi còn gì?
- Vâng ạ. Con cố làm để đủ tiền đóng học học kỳ này bố ạ.
Hai bố con ríu rít. Qua câu chuyện của họ, bà Bảy kiểm chứng thêm những thông tin về Nga mà cô đã tâm sự với bà. Đúng là mẹ của Nga đang mắc bệnh tim, mấy năm nay không làm được gì. Mọi công việc dồn lên đầu bố Nga. Nhà đông con, Nga là thứ hai. Chị cả trên Nga đã lấy chồng. Sau Nga còn hai em nữa, một trai và một gái.
Đang líu tíu như vậy thì lão Bảy xách cỗ dồi chó vừa làm xong bước vào. Bà Bảy nói với lão rằng bố con Nga dưới quê lên. Hai bố con họ đang nói chuyện giữa quán kia kìa. Lão Bảy tiến đến để chào khách. Họ bắt tay nhau rồi cùng nhìn nhau trân trân. Lát sau, ông bố của Nga lên tiếng:
- Có phải…thủ trưởng…Bảy không ạ?
- Cậu là…
Lão Bảy nhăn trán, cau mày như lục trong trí nhớ. Bố Nga vội nói:
- Em là Việt đây. Việt A2, “Việt nhắng” đây thủ trưởng ơi!
- Việt Phú Thọ, đúng không?
- Chính xác.
Bố Nga lập tức đứng dậy làm động tác dập hai chân vào nhau, giơ tay phải ra, gấp cánh tay lại rồi đặt chếch lên đầu. Lão Bảy lao tới ôm chầm lấy ông Việt. Câu chuyện của họ bung ra không dứt. Mấy chục năm rồi, giờ mới gặp nhau làm sao cho hết chuyện được cơ chứ. Từ chuyện những ngày cùng nhau ở đơn vị đến chuyện về quê làm ăn sinh sống ra sao. Từ chuyện vợ con đến chuyện đồng đội, ai ở đâu, làm gì, gặp lại nhau không? Gương mặt hai người rạng rỡ như trở về cái thời trai trẻ.
Lão Bảy bảo bà Bảy dọn thức ăn ra rồi bảo Nga cùng ăn sáng luôn thể. Đằng nào cũng thế, tranh thủ lúc chưa có khách. Lát nữa, hai bà con trông hàng để anh em tôi nhâm nhi. Trong bữa ăn, ông Việt nói:
- May cho em quá. Đang định bắt xe ôm vào phố tìm trường của cháu thì gặp tất cả ở đây. Con Nga nhà em nó làm ở đây mà nó lại giấu em cơ chứ. Rõ khổ. Đã biết tự lực cánh sinh rồi đấy. May mà có hai bác không thì em không biết xoay xở thế nào.
- Cháu nó ngoan lắm. Được cái, rất giỏi chế biến thịt chó, nhất là món chả nướng.
- Vâng. Thì nhà em cũng mở quán thịt chó mà bác.
- Chú có nó thật hạnh phúc đấy, phải không Nga?
Lão Bảy nói và nhìn Nga. Hai bác cháu cùng cười. Bà Bảy cũng cười theo:
- Giá chúng tôi mà có được đứa con như cháu Nga thì tốt quá.
- Đấy, em cho hai bác đấy - ông Việt nói - Nga đồng ý không con?
Hai vợ chồng lão Bảy dừng đũa nhìn nhau và nhìn Nga. Nga cười cười:
- Chỉ sợ hai bác không nhận thôi, bố ạ!
Lão Bảy nâng chén rượu lên:
- Tôi nói nghiêm túc nha, vợ chồng tôi mơ được như thế đấy. Nếu được thế thì còn gì bằng. Nào! Mời cả nhà ta cạch chén mừng cho cuộc hội ngộ hôm nay, mừng cho vợ chồng tôi có cô con gái nuôi nào!
Bốn cái chén cụng vào nhau, dô dô thật tưng bừng. Úp cái chén không còn một giọt rượu, lão Bảy đặt chén xuống bàn nói tiếp:
- Nói vậy thôi chứ vợ chồng tôi phải về xin phép cô ấy với họ hàng nhà ta dưới quê chứ. Hôm nay cứ biết vậy đã. Được chú và con Nga đồng ý là vui rồi, phải không bà?
Bà Bảy cười cười gật đầu. Ánh mắt bà rạng lên. Đúng là ông giời run rủi xui khiến thế nào mà đêm qua vợ chồng bà đã nói đến chuyện này. Lâu lắm rồi nhà bà mới lại có cuộc vui như hôm nay. Lão Bảy ngà ngà. Ông Việt lâng lâng. Bà Bảy hớn hở. Còn Nga thì xôn xang một cảm giác mới lạ thật khó tả.
Quán thịt chó lão Bảy hôm ấy mở toang cửa nhưng không bán hàng. Họ đang tiếp một ông khách đặc biệt suốt từ sáng đến giờ. Vợ chồng lão Bảy và ông khách nọ cùng đang say… Chỉ có Nga là đang lụi hụi nướng chả ở bếp lò. Than hồng, chả xám, mỡ xèo xèo, khói nghi ngút, hương ngào ngạt tỏa ra thơm điếc mũi cả một vùng. Và khuôn mặt của Nga cứ đỏ lựng thế kia, những đường cong cứ rờ rỡ nhường ấy bảo sao cô lại không hạnh phúc cơ chứ.
Giữa dòng đời tôi nhặt được tứ thơ
Không viết được để hồn lang thang mãi