Ô đỏ Tôi có một chiếc ô. Khung ô to, căng cứng lớp vải đen tuyền theo một hình ô-van hoàn hảo. Cán ô bọc nhựa màu nâu xỉn, uốn cong lưỡi câu. Thân ô đã khá gỉ sét sau rất nhiều ngày mưa nắng, tôi không nhớ nỗi. Tôi rất quý chiếc ô màu đen của mình. Những ngày mưa, tôi lặng bước trên phố với chiếc ô che kín. Tôi, chiếc ô, và con phố, cả ba hòa lẫn vào nhau, đồng nhất trong một màu đơn sắc. Còn những ngày nắng rực vàng, tôi bật ô, treo ngược phía hè sau. Tôi thường nằm nhà trong những ngày này, cuộn tròn mình lại, đọc một quyển sách, xem một bộ phim, nghe vài bản nhạc, hoặc có thể làm cả ba việc cùng lúc. Tôi khó thích nghi được với cái nắng. Sáng quá. Nóng quá... Có lẽ do tạng người. Tôi chỉ cần những cơn mưa. Còn chiếc ô đen, nó cần chút nắng dội ngược vào sau nhiều ngày mưa trút.
Đó là nói những ngày trước khi tôi quen em, một cô bé con hồn nhiên, luôn miệng nói cười. Em có một chiếc ô màu đỏ, nhỏ xinh như chính em. Ngày mưa đầu tiên tôi gặp em, chiếc ô như một mặt trời bé con, tỏa sáng rực rỡ, sưởi ấm những con đường em bước. Sau này, những ngày nắng bên em, tôi bối rối không thể nhận rõ điều gì đang tỏa sáng thật sự: mặt trời, chiếc ô đỏ, hay chính nụ cười của em. Em rất yêu những ngày nắng, nhưng cũng chẳng trách cứ, hờn ghét chi những ngày mưa vì bên em luôn có những mặt trời rực rỡ.
Rồi ta yêu nhau, bắt đầu từ đâu, tôi cũng không nhớ rõ. Khi có những điều tự nó tồn tại một cách hiển nhiên, như không khí, như nước, như ánh sáng, thì ta sẽ dễ dàng quên mất lý do để nó tồn tại. Với tôi cũng vậy, nụ cười và chiếc ô đỏ của em tự lúc nào đã xác lập sự tồn tại hiển nhiên của chúng bên tôi. Tôi yêu em.
"Chúng ta sẽ luôn đi bên nhau, được không!"
"Ừh! Cả ngày nắng và ngày mưa, đúng không?"
"Ừh, cả ngày nắng và ngày mưa..."
Em nhoẻn cười, ôm choàng lấy tôi. Miệng liến thoắng như một chú chim non những câu chuyện không đầu không cuối. Tôi thoáng nhìn ra con phố xôn xao những dòng người, thấy trong đó bóng dáng em và tôi. Những ngày nắng rán vàng, em tíu tít bên tôi dưới bóng chiếc ô đen tuyền. Những ngày mưa rũ hạt, em nép mình bên tôi, sưởi ấm dưới ánh mặt trời của chiếc ô đỏ. Nơi những con phố đó, tôi và em luôn bên nhau, mưa nắng.
"Trời mưa rồi kìa anh." Em nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra khỏi những suy tư. Đưa tay, em đón lấy những giọt mưa đầu tiên rơi vỡ, reo vang "Mưa!"
"Mưa... Không sao cả, vì anh đã tìm thấy chiếc ô đỏ của riêng mình."
Tôi quay lại nhìn em tinh nghịch, khẽ đặt lên vầng trán cao cao ấy một nụ hôn. Em đỏ mặt, nở một nụ cười.
(Sài Gòn, một ngày mưa)
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)