“Có một bóng trăng treo đầu súng
Có một dáng hình hiên ngang đứng
Có một lý tưởng soi sáng chung
Có một dòng máu nóng chảy cùng”
Đêm nay ánh trăng khuya rọi sáng
Phố phường đạm bom rải mấy hồi
Ngôi sao trên mũ, anh tiếp bước
Cùng chung lý tưởng, anh với tôi.
Chúng tôi chiến đấu cùng đơn vị
Đùm bọc yêu thương, nghĩa lẫn tình
Những khi đau ốm, cơn sốt rét
Lo toan chăm sóc chẳng đinh ninh.
Hồi ở chiến khu nghèo khổ lắm
Hạt muối hạt gạo, thiếu thốn nhiều
Lên đường, anh tôi vẫn sát cánh
Tay nắm chặt tay, chẳng cô liêu.
Rồi đến một ngày, ngày buồn nhất
Ngày mà tiếng súng anh tạm ngưng
Ngày mà anh gục trên vai áo
Bỏ lại đồng đội, súng anh buông.
Trăng ơi, sao đêm nay không sáng?
Hay chăng, đã bị khuất sau đồi?
Tiếng súng nổ, trăng ào ào đổ máu
Nhuốm màu đỏ tươi, trăng tàn rồi....
yêu thích thơ, yêu hình tượng người lính Việt Nam nói riêng và tất cả những người lính nói chung❤️🇻🇳🇻🇳🇻🇳❤️