TRĂNG NON TRÒN VÀNH
(Kỷ niệm ngày 31/1/2015 - cháu gái thứ 5
chào đời 5h35' tại bệnh viện VPHÁP Hà Nội.
Bà thêm cháu gái xinh xinh
Niềm vui đầy ắp gia đình cháu con
Phút giây vượt cạn vuông tròn
Ấp iu tay mẹ trăng non tròn vành.
Thiu thiu cháu ngủ ngon lành
Giống cha, giống chị ngọn ngành có nhau
Nếp nhà sau trước bền lâu
Bà già thêm cháu, gốc sâu rễ dày
Hồng ân may mắn sau này
Vượng gia sinh khí phúc đầy danh gia.
Ngày1/2/2015
Bà nội: Hoàng Thị Ngọc Hồi
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
CHẮT ĐÃ VỀ TỔ ẤM!
Chắt mới bốn ngày
mà đã trải bao cung bậc yêu thương
Vui mừng, lo lắng rồi mừng vui khôn xiết...
Hôm nay bệnh viện C tạm biệt
Chắt về nhà để cụ ngắm. cụ nhìn
ÔI! Giống bố làm sao, vầng trán Lê Nin*
Mái tóc mai dài kéo xuống tựa râu quai nón
Mắt lim dim, miệng bú chọp chọp
Vào "Hiệu cao lâu"*này, bú sướng ghê
Cả nhà vui thích hả hê
Chắc chắn cháu hay ăn và... chóng lớn.
Ngày 26/2/2015
Phùng Thị Hồng Vân
* Bà nội cháu nói đùa vì trán cao và hói.
* Sau 4 ngày cháu mới được bú mẹ, bú rất khoẻ.
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
ĐOẠN PHIM QUAY CẢNH
CHẮT TẮM
Hôm nay bà mụ đến tắm
Chắt nằm gọn lỏn chậu xanh
Mắt nhắm - Nước được vắt chanh
Rửa mặt, gội đầu không khóc.
Tắm ngửa rồi lật tắm sấp
Ôi chao! Sung sướng hân hoan
Lau khô - Rốn chấm i-ốt
Xót quá, khóc váng cả lên
Rồi lại nín ngay tức khắc
Vì chắt là con trai mà
Chẳng có thèm khóc ê a.
Xong xuôi được bú tý mẹ
Tu liền một hơi, khoái ghê
Thiu thiu, làm giấc - no nê!
Chiều 27/2/2015
Chắt 5 ngày tuổi
Cụ ngoại: Hồng Vân
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
ĐIÊP KHÚC...TẮM
Chiều nay chắt lại tắm
Cụ mở máy quay ra
Rửa mặt, gội đầu mà
Chắt cụ vẫn không khóc
Rồi...
Lõm má, mút chọp chọp.
Điệp khúc của hôm qua
Cụ cất camêra
DUY MINH lúc thôi bú
Miệng vẫn nún nún mà!
Ngày 28/2/2015
6 ngày tuổi
Cụ ngoại: Hồng Vân
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
NHỚ MẸ MỘT THỜI
Nhớ quê thương mẹ bồi hồi
Lòng con nhớ mẹ một thời buồn vui
Bình minh mẹ gánh mặt trời
Hoàng hôn buông lặn mẹ thời gánh trăng
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Chân gầy thoăn thoắt cõng trăng lên đồi
Giếng khơi ôm cả mặt trời
Suối nguồn bóng mẹ ngược xuôi, ai chờ...
Thài lài đập nước vỗ bờ
Mênh mang nỗi nhớ thẫn thờ lòng ai
Đường về quê ngoại bồi hồi
Lòng con nhớ mẹ một thời tròn trăng!
NGUYỄN THỊ TINH
Thành phố Hồ Chí Minh
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
BẾ CHẮT
Để mẹ được ăn sáng
Cụ bế chắt vào lòng
Khéo sao chắt không trớ
Thế mới là thành công.
Chắt uốn mình như muốn hỏi
Cụ thì mỏi!
Ngày 2/3/2015
Chắt 8 ngày tuổi
Cụ ngoại: Hồng Vân
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
LỜI NÓI THỰC TẠI CỦA MỘT NHÓM NGƯỜI GIÀ
Tác giả - không rõ tính danh
Có một
tổ ấm của riêng ta, chưa đến lúc chết, xin nhớ muôn ngàn lần chớ bỏ mất nó
đi.Có một người bạn đời thân thiết, phải cùng đối đãi và chăm sóc tốt cho
nhau,Có một cái thân thể, tự mình phải biết bảo trọng, có một cái tâm thái
tốt, tự mình vui sướng! Chúng ta đã già rồi! Nhưng mà hiện tại sức khoẻ vẫn
còn tốt, đầu óc hãy còn minh mẫn, già rồi trông cậy vào ai! Phải phân chia
ra nhiều giai đoạn mà nói.
Giai đoạn thứ nhứt:
Sau khi đã về hưu, tuổi từ 60 đến 70, sức khoẻ cũng như
điều kiện hãy còn tốt. Thích ăn gì thì ăn, thích mặc gì thì cứ mặc, thích
chơi đùa gì thì cứ chơi đùa, chẳng nên tự bạc đãi mình, vì những ngày giờ
này sẽ không còn là bao lâu nữa, cần phải nắm lấy (cơ hội). Nắm giữ một ít
tiền, giữ lại căn nhà, biết tự an bài tốt cho con đường sau cùng của
mình.Tình trạng kính tế của con cái được tốt là của chính chúng, con cái
hiếu thuận là phẩm hạnh tốt của chúng. Chúng ta chẳng nên cự tuyệt sự giúp
đỡ của con cái, không nên cự tuyệt sự hiếu kính của chúng. Nhưng quan trọng
nhứt là phải biết tự nương tựa vào chính mình, tự an bài tốt cho sinh hoạt
của chính chúng ta.
Giai đoạn thứ hai:
Qua hết đoạn tuổi bảy mươi (tức ở vào
tuổi bát tuần) mà không có bệnh hoạn gì, cuộc sống hãy còn được tự do, đó là
không có những vấn đề gì lớn xảy ra, nhưng phải nên nhớ rằng mình đúng là đã
già rồi, thể lực và tinh lực sẽ không còn tốt nữa, các phản ứng tự nhiên của
mình cũng sẽ từ từ xấu đi.Nên ăn cơm chậm lại để đề phòng mắc nghẹn; đi đứng
cần chậm lại để đề phòng bị té ngã.Chẳng nên tranh hơn người, cần biết tự
chăm sóc cho chính bản thân mình!Đừng nên đi "quán xuyến" việc này việc kia,
lo lắng sinh hoạt của con cái. Có người còn đi giữ cháu nội cháu ngoại
nữa.Cần phải biết "ích kỷ" một chút để, tự chăm sóc, trông coi chính
mình.Mọi việc phải biết để cho nó hoà theo tự nhiên, phải làm tí công việc
quét dọn rác, phải biết cố gắng giữ gìn cho cái trạng thái sức khoẻ của mình
được lâu dài hơn.Để cho cái năng lực tự chủ về cuộc sống của mình có thể kéo
dài thêm, không phải nhờ vào sự chăm sóc của người khác, thì có phải là tốt
hơn không?
Giai đoạn thứ ba:
Sức khoẻ đã suy yếu rồi, phải cần đến người giúp
chăm sóc cho mình, việc này nhất định phải được chuẩn bị từ trước, tuyệt đại
đa số con người ít ai tránh khỏi được cái cửa ải này.Phải biết điều chỉnh
tốt cho lòng mình, phải biết thích ứng với hoàn cảnh, sinh lão bịnh tử, với
cái Tử là cái việc thường tình của đời người.Ta cứ thản nhiên mà đối diện
với nó, vì đó là cái đoạn cuối của đời người, chẳng có gì mà phải sợ nó, đã
có chuẩn bị trước rồi, thì chẳng có chi mà cảm thấy phải khó chịu.Hoặc là
vào viện dưỡng lão, hoặc là mướn người đến nhà trông coi chăm sóc cho mình
lượng sức lượng tình mà làm, nhất định là phải có biện pháp.Nguyên tắc là
chẳng nên "làm khổ" con cái của mình, đừng để con cái mang nặng cái tâm lý
không tốt, làm thêm nhiều công việc nhà, gánh nặng thêm sự tốn hao tài chánh
hạn hẹp của gia đình.Tự mình phải biết khắc phục thêm một chút, cái cuộc đời
nầy của mình, cái gì khổ, cái gì khó khăn cũng đã qua rồi, hãy tin tưởng
rằng cái đoạn đường nhân sinh cuối cùng cũng sẽ dễ dàng mà bước qua.
Giai đoạn thứ tư:
Đầu óc ta minh mẫn, bệnh tật đeo mang không cách nào thoát
khỏi, lúc mà cái phẩm chất của sinh mạng đến điểm tệ hại nhất, phải biết dám
đối diện với cái chết, cương quyết không để người nhà phải lao khổ tái cứu
sinh, không để bà con thân hữu phải chịu hứng chịu những hao tốn vô ích."Già
rồi" trông cậy vào ai? Chính mình, chính mình, lại vẫn là chính mình.Già rồi
thì phải làm sao?Tại sao lại có cái ý nghĩ nầy, đó là do bởi tôi luôn nhận
thấy, người già trên 80, không cần phải hạn chế đồ ăn của họ phải thanh đạm,
cũng không cần phải giảm cân, ăn được là quan trọng nhứtMuốn ăn gì thì cứ
ăn, có thể cho là ăn được những món ngon của thế gian nầy, để cho cuộc sống
càng thêm vui sướng và thích thú. Hạn chế người già không được làm cái nầy,
ăn cái kia là đi ngược lại cái nhân tính của con người, mà lại cũng chẳng có
gì gọi là căn cứ khoa học cả.Trên thực tế, càng ngày càng có nhiều hiển thị
chứng cứ của khoa học là, người già cần ăn ngon thêm một chút, cần mập thêm
một tí, để cho cơ thể họ có thêm năng lực để đối kháng bệnh tật, đối kháng
tính trầm cảm.Tôi mong ước là, các cụ lão niên đều có thể hưởng thụ được sự
tốt đẹp của đoạn cuối con đường nhân sinh của chính mình, mà không phải lưu
lại bất cứ một điều gì hối tiếc.Có thể cũng đừng kỳ vọng chờ đợi để lại cho
thế hệ kế tiếp. Lời kết luận:Câu nói đúng của tục ngữ: "biết lo về tài chánh
thì không nghèo, có kế hoạch thì không rối rắm, có chuẩn bị thì không bận
rộn". Chúng ta với tư cách là lão niên "dự bị quân" đã có ý tốt chuẩn bị hay
chưa?Chỉ cần sự việc chưa xảy ra, phải có chuẩn bị cho tốt, sau nầy sẽ khỏi
phải lo lắng cho cuộc sống ở tuổi xế chiều.Thứ nhất: Lão KiệnSự chuẩn bị
trước tiên là cái khả năng làm cho sức khỏe tốt ở tuổi già, ngày thường cần
chú ý đến "tam dưỡng":1-ăn uống dinh dưỡng,2-chú trọng bảo dưỡng,3-phải biết
tu dưỡng.Thứ hai: Lão Cưa/- Đối với sự việc cùng con cháu ở chung, phải rán
nhẫn nhịn bằng cách im hơi lặng tiếng trong cuộc sống, chi bằngb/- Vui sống
hưởng thụ với cuộc sống đơn lẻ độc thân, bất luận là trong thành phố hay khu
ngoại ô, những nơi thích hợp cho chính bản thân mình, đồng thời là nơi có
những quán ăn gần nhà mà mình ưa thích nhứt.Thứ ba: Lão Bổn- Đã nuôi dưỡng
được con cái, mà không thể có cách nào để dưỡng già. Là cha mẹ của người ta
thì phải nhớ biết tự lập tự cường, chưa vào trong quan tài thì đừng bao giờ
chia gia sản.Thứ tư: Lão Hữu- Có được một người bạn tốt, người hảo hữu cùng
ăn chung và người bạn đời đều quan trọng như nhau, bình thường cần phải biết
kết rộng thiện duyên, nhận thức nhiều về các loại bằng hữu, là để hưởng thụ
được cái bí quyết của nhân sinh.Nói tóm lại, dù bạn là một trường thọ lão
ông hay lão phụ, cuối cùng, bạn cũng chỉ là một con người.Cái câu nói nầy
thật không bi thiết chút nào, lại cũng không có gì phải lo sợ, hoàn toàn do
bạn tự an bài cách sống như thế nào, để coi bạn có hay không có cái tâm lý
thành thục, có yêu thích cái gì đó thì rất đáng để bạn trực tiếp đi làm.Có
được cái sức khoẻ tốt hay hạnh phúc, cũng đừng hy vọng để lại cho con
cái.Các lão bằng hữu ơi, cần phải ghi nhớ là chúng ta đều là những con người
của cái thế hệ cuối cùng hiếu thuận với cha mẹ, lại cũng là những con người
của cái thế hệ thứ nhất bị con cái bỏ rơi. Xin đừng có "nhân tại thiên đàng,
tiền tại ngân hàng", cái gọi là "một mình rất buồn tẻ", "già rồi mà chẳng có
ai phục dịch", những tín hiệu phiến diện v.v và v.v... đã là những câu nói
lỗi thời từ lâu rồi.
Hãy nhận thức cách rõ ràng là: tiền tài, giàu sang chỉ là những số tự mà
thôi, danh lợi cũng chỉ là một đoản kỳ tạm hư vinh, cuộc sống mới đúng là
cái toàn diện của đời người,Hãy là cái người "vui sống hưởng thụ cái cảnh
già độc thân", thì cuộc đời mình sẽ có những mùa Xuân rực rỡ trở lại, với
chính mình, điều kiện là: thân thể cường tráng, có tiền, có thì giờ, có bạn
bè, lại cũng có cái không gian chuyên thuộc của riêng mình. Có đủ sức độc
lập tự chủ, có được cái lạc thú nhân sinh, chắc chắn là tự mình cung cấp cho
mình cái công đức tối đại vậy.
TÔI XIN CHUYỂN TỚI CÁC BẠN GIÀ THAM KHẢO.
Phùng Thị Hồng Vân
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook