Trên một dây đàn

Linh Vân chuyển ngữ

- Chim tới đậu đầu giường tôi
 Đã bao đêm rồi không ngủ
- Hèn nhát thay những từ không viết vào thơ
- Mắt đen để khỏi bị chói mặt trời
 Đen hơn nữa - để khỏi bị đêm làm chói
- Ánh sáng khiến anh bực mình? Đó là lỗi của chính anh
- Anh ta nhổ bớt lông cánh để dễ đi bộ trên mặt đất này hơn
- Hắn gào to thế làm chi? Để chẳng ai rõ:
 Hắn đã từ bao lâu rồi lặng tiếng
- Nhìn cây tôi nghĩ đấy là người. Quả không sai!
- Ngay cả khi có cánh, vinh quang vẫn chỉ là tảng đá
- Giữa hoàng hôn thuyền tuột khỏi bờ và chở tôi đi
- Chỉ bằng ngón tay út bạn có thể lật ngửa thế giới này
- Dễ như hất tung đồ đạc trong va li xuống sàn nhà
- Đỉnh cao nào cũng bắt đầu từ mặt đất
- Họ hát hay hơn bao nhiêu khi nhắm nghiền mắt lại
- Liệu có thể hát hay khi miệng mở tròn?
- Khi anh quên em rồi
 vườn cây sẽ lại trò chuyện cùng anh
- Tự thẳm sâu lòng đất
 đôi cánh tuyệt vời của anh ấy mọc lên
- Cánh tay đá hoa cương rụng từ pho tượng giữ cho bạn ở độ cao của cái tuyệt vời
- Cống rãnh giành cho chuột, còn đàn đại bàng cánh rộng cần đỉnh núi   cao sừng sững
- Mặc đau đầu, mặc thời tiết xấu, khoá vẫn nằm trên cửa
- Dù phải chìm xuống tận cùng vô đáy, tôi vẫn cảm ơn người
- Lá dưới ánh trời. Ngươi là người Hy Lạp
- Dưới ánh hoàng hôn, hãy nhớ tới các pho tượng
- Trụ cầu nào chẳng được làm bằng máu
- Hình như chỉ lặng yên mới có thể nói ra trọn vẹn sự thật
- Hoàng hôn, cầu thang lên tháp cao khoác áo xanh - vàng
- Lá cờ và câu thơ, làm thế nào để chúng cùng sinh ra một lúc?
- Ơi vầng trăng ngọt ngào, đừng làm sai lạc đời tôi
- Bởi thơ phải chuyển từ máu vào thơ gian khổ chừng nào!
- Họ bảo: Thơ đầy ý nghĩa sâu - xa
 Thế còn thân thể?
- Ơi những quả đồi Hy Lạp, đường nét các người quy định mạch tôi
- Vàng, vàng, vàng quả đồi - chim miền Nam kêu lên
- Trăng, biển, ngựa và những chàng thuỷ thủ đang phi, - đó là các con  trai tôi
- Con ngựa gỗ, mang tôi trong nó - không chỉ với gươm - với gương!
- Ở nơi sự im lặng ngự trị trên đỉnh cột buồm
- Tôi cho không tiếc những điều không nắm được nhưng chẳng ai lấy cả
- Diều giấy tuột rồi ư? Gắng đừng để sợi dây bay nốt
- Thơ mở ra thế giới - thơ quên đi sự đời
- Em nhìn anh qua mặt nạ của mình
 Và nhận ra người khác
- Những tràng vỗ tay đâu phải cái tát - sao mặt bạn tím bầm?
- Hãy tắt đèn pha đi
 Ánh sáng của nó làm tối gương mặt đẹp
- Họ diện cho anh ta bộ quân phục bóng đến nỗi chả mấy chốc mà mất giọng
- Lá nguyệt quế đầy mồm. Anh hát làm sao nổi!
- Trước đẹp trai, cân đối và thanh mảnh
 giờ anh béo phị ra vì những tiếng trầm trồ
- Con người lạ ra đi từ đỉnh núi vĩ đại nhất thế giới
 Một mình
- Hoàn toàn khoả thân như thể
 không có gì tự nhiên hơn điều hãnh diện này
- Người ta làm mình trống rỗng đi, tự mình lấp khoảng trống và sáng tạo ra lời
- Đừng sợ nó, nước chẳng tự núi xuống không chỉ sinh ra sông, mà cả những khu vườn
- Cánh hoa nhài trong chén nước, người cuốn ta đi xa làm sao!
- Tất cả những gì sau này anh sẽ nói
 ngôn từ sẽ kể lại cho anh
- Nhưng chỉ những ngôn từ mọc lên từ hành động
- Bạn hái hoa cúc dại. Nó lặng im. Bạn xếp nó vào lọ - nó sẽ kể cho bạn mọi điều
- Đầu tiên là cuộc đời sống động và chỉ sau đó - ý nghĩ mới cho bạn quyền sử dụng ngôn từ
- Nhưng để cho dây đàn hay thân thể vang lên
 đừng đeo găng tay
- Anh ta trông thấy quá muộn tất cả những gì đã nhiều lâu đến thế!
- Hoàng hôn. Trò chơi màu swasc huy hoàng, che giấu sự kết thúc đang gần
- Muốn thấu hiểu con người, hãy tạc tượng anh ta
- Núi, tháp chuông, cây trắc bách diệp và những khách đi đường
- Ngoài đồng cỏ, tôi gặp con bò của Esenin đứng ngắm những đàn mây
- Cờ rũ xuống. Trong nhà người lẩn lút. Đếm tiền
- Chim. Nó làm sao dayh cá hát được như mình?
- Ngoài trang thơ tôi là đêm. Chính vì thế chữ mới bừng sáng vậy
- Ngay khi đã già anh vẫn là đứa trẻ như xưa
- Trong ngôi nhà chúng ta ở cũ có chín cửa sổ
 Tất cả chúng đều hướng về phía thế giới vô biên
- Cờ hát trong tay lớp trẻ
- Còn tôi đốt thơ mình
 đuổi cái ác đang đè lên Hy Lạp
- Khoảng khắc đầy hi vọng và chúng ta thành mắc nợ muôn đời trước tương lai
- Trên đỉnh núi cao tôi thét to tên mình. Vang xa thật!
- Sao rơi xuống bụi gai. Tôi không thể tìm thấy nó
- Con tàu không thuỷ thủ, người chở ta đi đâu?
- Hãy mua gương mới ngay, chứ gương này đâu có đủ cho em - lúc đầu mất, thì lúc chân mất
- Đêm. Biển và thuyền vào chật phòng tôi
- Một huân chương mới trên ngực anh.
 Trên trán anh một nếp nhăn mới hiện
- Thơ không hẳn lúc nào cũng nói trước tiên, nhưng luôn luôn phải nói lời sau cuối
- Thứ thì họ lấy của anh, thứ thì anh tự đem cho. Chỉ còn cách làm giàu bằng những mất mát
- Càng ngày càng nhiều những người hâm mộ, bạn bè cứ ít dần đi. Giờ chẳng còn ai cả
- Anh ta đi bằng đầu. Chân đạp bầu trời. Hãy vỗ tay mau
- Từ tĩnh lặng nào thời gian đi vào thơ
- Thơ ta ơi, chớ để thân ta cho sói gặm
- Tàu đi rồi. Tôi ở lại. Đèn sáng bên tôi
- Cái cặp tự tóc em rơi xuống hôm nay, anh tìm thấy giữa những dòng thơ
- Tia sáng bí ẩn được nhân lên bằng những mảnh gương
- Ủng, tiếng chửi, đám lính. Hãy cầu nguyện cho con mẹ hỡi
- Chúng đi rồi im lặng. Hơi thở xanh sâu
- Hoàng hôn nhập nhoạng, giọng trẻ xa xăm, những người phụ nữ, những tháng năm tàn lụi
- Vầng trăng trẻ trung mọc lên trên thơ tôi
- Hy Lạp, đau khổ của người xuyên thấu miếng bánh mì và số phận tôi
- Hãy biết - ở đây chỉ trên một dây đàn, các chìa khoá mở tôi vang lên. Hãy cầm lấy chúng...

Tiểu sử:

Yannis Ritsos (1909 - 1990) là nhà thơ lớn của Hy Lạp. Chùm thơ "Trên một dây đàn" đã được ông viết năm 1979 ở Karlovari.
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)