Đêm qua thao thức nghe mưa, Tri âm đã vắng, đàn xưa đã chùng. Phấn son đã khép lạnh lùng, Trang thơ để ngỏ não nùng tao nhân. Dế đêm rúc rích xa gần, Nến đêm mấy giọt có phần chậm rơi. Sớm nay mưa đã tạnh rồi Lá tiêu còn giữ lệ trời chưa buông.
Bài viết cũ từ blog mới của mình, chán rồi lại thôi.
------------------
Đây là blog thứ 14, bài viết đầu tiên không biết viết gì. Cuộc đời rất chán. Chiều nay khá buồn. Mây phủ kín trời, chẳng để lại một khoảng xanh. Có người ao ước như con chim không tên vỗ cánh bay từ đây không trở lại. Bay vút lên trời, xuyên thẳng qua chín tầng mây để tìm chút nắng của chiều tà.
Có người lại muốn làm cái bút chì để phác lại cuộc đời xám xịt kia. Cây bút chì lướt qua nền giấy như con người đi qua cuộc đời, mỗi bước đi đều để lại dấu vết. Cũng như chiếc bóng, mỗi người đều có một chiếc bóng, âm thầm, lặng lẽ bám theo, chẳng cho ai thoát.
------------------
Cuộc sống có vô vàn bất hạnh, "tôi" ngày trước và "tôi" hôm nay đều không thể tránh.
Trăm năm cánh vạc bay mòn Tối chiều lặn lội héo hon thân gầy
"Than nghèo kể khổ" mà chi, có ai thương. Định nghĩa đời xưa nay nhiều kẻ cũng đã từng. Nào là cuộc đời là khúc nhạc; đời như cây cỏ, như chiếc lá thu, abc...; đời tối như hũ nút... Mình định nghĩa lại thành nhàm. Nên thôi. Viết vài dòng vu vơ cho vơi nỗi niềm này, không nhắc gì tới "đời" nữa.
Ta về thăm lại lối xưa, Lối mình hoang vắng lối mưa ngặt nghèo. Lối nào bát ngát thông reo, Lối nào vườn vắng, nhà neo bóng người.
Lối văn ta bước trên đời, Lối thơ mở lại một thời lãng du. Cuối thềm bay chiếc lá thu, Suối reo, thông hát, chim gù chốn nao.
Lối văn ai để xanh xao, Còn mình ta vẫn bước vào đam mê. Hồn như nai lạc đường về, Loanh quanh giữa chốn sơn khê kiếm tìm.
Hay là:
Ta về thăm lại sông thơ, Trăng vàng ai vớt, còn trơ vũng sầu. Liễu xanh rủ bóng bên cầu, Sáo ai thả tiếng cho rầu khách xa.