VÕ KÉM
(Vấn nghi)
Dượt võ thường xuyên hỏi có thừa?
Hôm rồi phọt khói bẽ bàng chưa?
Còn chăm chỉ luyện đâu mần bứa?
Vẫn mải mê ôn liệu oánh bừa?
Lộn ngã vài pha giờ khiếp chửa?
Bò lê chục nhát đã thôi chừa?
Sư tầm buổi nọ sao còn hứa?
Chắc hiểu chân què sẽ bị cưa?
Thám Hoa
VỢ THÁM
Tiền đưa vợ cả có đâu thừa?
Vẫn bị la rầy nguýt đủ chưa?
Khổ quá điều tra gì rõ bựa?
Trời ơi dạy dỗ thế sao bừa?
Anh vì chót lỡ cầm tiêu chửa?
Mụ cứ đè ra hỏi đã chừa?
Chẳng lẽ từ nay đành bội hứa?
Ai lầm thủa trước dại khờ cưa?
Minh Hien
GÁI BÌNH ĐỊNH
Xứ võ Tây Sơn nghệ quá thừa
Gia truyền tuyệt kỷ hãi hùng chưa?
Chồng tuân răm rắp khi nôn mửa
Vợ choảng te tua lúc bắt bừa
Mượn chổi lông gà ai nhẹ cứa
Thay roi cá đuối kẻ rêm chừa
Gái Bình Định khoẻ chàng nên dựa
Gặp phỉ vào nhà, để thiếp cưa
Cẩn Vũ
LỆNH BÀ….
Vợ dạy chồng hư ắt chẳng thừa
Lời rằng ức hiếp lẽ điêu chưa?
Đòn tay thiếp dụng “ Mai hoa” bửa
Thế trảo chàng hươi “ Liễu Kiếm ” bừa
“ Lữ Bố hồi thương” gờm phải dựa
“ Hoạn Thư đoạt quả” hãi xin chừa
Chưởng phong vũ bão lồng hơn ngựa
Nhuyễn giáp trên người rách tợ cưa
Cẩn Vũ
HAI CHỪA CHĂNG?
Hỏi sút toè mông hắn liệu thừa?
Hai người thấy rõ độ lỳ chưa?
Lần sau có dại tung quyền phứa?
Buổi mới còn ngơ thả cước bừa?
Chọc khéo nàng MINH buồn giận chửa?
Đùa giai bé CẨN đã ghê chừa?
Rồi xem THÁM mỗ sao cần hứa?
Bởi biết khi nào tớ thích cưa?
Thám Hoa
CƯA CÙN
Tiền khô cháy túi vẫn không chừa?
Thích chọc bao nàng rõ khổ chưa?
Cứ tưởng thơ hay là đổ phứa?
Nào hay gái đẹp có đâu bừa?
Minh Hien chặn trước làm sao cựa?
Cẩn Vũ luồn sau đợi đó thừa?
Vợ quản như vầy quen được chửa?
Đâu nào ngọ nguậy biết gì cưa?
Minh Hien
YÊU CHO ROI CHO VỌT.
Buổi ấy chàng đau cái…ruột thừa
Khẽ khàng nắn bụng hỏi êm chưa!
Nhịn kêu rất tội hàng châu ứa
Tưởng hết càng vui chục ngón bừa ( gãi)
Bữa trước thoi lầm nay phải ựa
Hôm qua choảng trúng hiện xin chừa
Ra tay chút nặng mông còn ngứa
Những vết lươn hằn tợ lưỡi cưa
Cẩn Vũ
HỔNG DẠI
Rồi đây hổng dại cũng xin chừa
Bởi thích đua đòi hãi thật chưa?
Lỡ gặp Minh Hiền thoi quả bứa
Và sang Cẩn Vũ thụi chiêu bừa
Thò tay định vẫy quàng gai rứa
Gẫy cổ nên chuồn dính mạt cưa
Kéo lại hai nàng phi chưởng nữa
Giời đau tái mẹt ...gẫy răng thừa
Thám Hoa
NGỰA QUEN ĐƯỜNG CŨ
THÁM dại nhiều phen vẫn chẳng chừa
Ăn đòn thảm bại hãi hùng chưa
HIỀN cho một cước lăn xoài ngửa
VŨ thụi hai đòn ngả xấp bừa
Lưỡi mải hô càn ngang dọng bứa
Môi thường hét loạn vẫn liều cưa
Từ nay chẳng dám oai hùng nữa
Ngựa đã đường quen nết chẳng chừa
Thanh Thuỷ Bút Chì
CHẢ ĐÂU CHỪA
Chàng Hoa khổ luyện vẫn không thừa
Cẩn Vũ, Minh Hiền dập chết chưa
Hổng lẽ chơi liều lao phận cấy
Rằng hay cứ dại xả thân bừa
Bàng môn tả đạo làm sao cứa
Chánh phái chân thiền mới dễ cưa
Võ nghệ rèn tinh nào thất hứa
Đè trên khoá dưới chả đâu chừa .
Khánh Mỹ Trần
NHỊ HỒ ÁP ĐẢO ANH HÙNG RỢN
SONG THỬ TUNG HOÀNH MỸ NỮ RÊN
Điệu hổ ly sơn chước có thừa
Hai nường võ nghệ há tinh chưa
Song quyền áp đỉnh tê mê ngứa
Ngũ trảo tầm sơn loạn xạ bừa
Uốn khúc mình xà rên chẳng cựa
Lập mưu thể vượn quyết không chừa
Ơ thờ nội cẩm khoe bờm ngựa
Rách toạc gối mền dễ tưởng cưa
GầnĐất XaTrời
TỰ RĂN MÌNH
Rèn văn võ luyện chẳng chi thừa
Muốn vượt nhưng mà giỏi vẫn chưa
Mãi mải đều siêng nào định bứa
Còn luôn học hỏi có đâu bừa
Ai mà nói được rằng nay chửa
Kẻ phán là siêu sẽ gạt chừa
Trước tỏ răn lòng nên giữ hứa
Sau hằng nhắc dạ phải cò cưa
Nguyễn Kháng
Yêu người ta đã biết yêu hoa
Thám Hoa từ đó thành ra tên mình