Huyền thoại Hồ Núi Cốc
“Đến thăm núi Cốc, sông Công
Nghe câu chuyện cũ nỗi lòng xót thương
Trải qua trăm gió ngàn sương
Mối tình son sắt thủy chung mãi còn”
Tích xưa xin có vài dòng
Kể ra câu chuyện với lòng cảm thương
Thái Nguyên mảnh đất quê hương
Là nơi núi Cốc soi gương mặt hồ
Sông Công uốn lượn đôi bờ
Cảnh - tình lãng mạn nên thơ ghi đời
Tình đau thương lắm người ơi
Một người đi khuất chân trời phương xa
Một người về lại quê nhà
Nhớ thương vời vợi hoá ra núi đồi
Người đi nước mắt không ngơi
Ngày đêm than khóc rã rời tấm thân
Thuỷ chung trọn kiếp duyên phần
Hoá dòng sông nhỏ thấm dần yêu thương
Ngàn năm còn mãi vấn vương
Đọng về lòng núi hồ thương nơi này
Tình yêu trai gái đắm say
Làm muôn khúc nhạc ngất ngây trong lòng
Núi lồng bóng giữa hồ trong
Ngừng trôi nước mắt giữa dòng mênh mông
Ai ơi còn nhớ đến không?
Chuyện tình chàng Cốc nàng Công đượm buồn!
Xa xưa ở tận trên non
Dưới chân Tam Đảo vẫn còn lưu trang
Nơi đây lầm lũi một chàng
Tiều phu kiếm củi rừng hoang suối ngàn
Quạnh cô năm tháng bần hàn
Cơm ăn không đủ dân làng gọi tên
“Cốc”- chàng chăm chỉ lành, hiền
Cùng cây sáo trúc ngày đêm tâm tình
Ngân nga sáo vọng bình minh
Đêm về tiếng sáo cũng mình với ta
Tháng năm lặng lẽ trôi qua
Bởi nghèo, bóng Cốc mãi ta với mình
Vùng bên cô gái rất xinh *
Hát hay như yến, uốn mình như Công
Nên quen được gọi nàng Công
Xuân thì nhưng vẫn phòng không một mình
Bao nhiêu ong bướm rập rình
Mong nàng để mắt trao tình, trao duyên
Ba năm ròng rã triền miên
Quan Lang sẽ nhận rể hiền nếu ưng
Nàng Công vẫn mãi ngập ngừng
Duyên trời chưa đến dửng dưng trêu đùa
Một năm hạn hán mất mùa
Cốc - chàng tìm tới đúng mùa làm công
Quan Lang giao việc trong rừng
Chăn trâu cắt cỏ một vùng bao la
Vì chàng vốn tính thật thà
Hiền lành, chăm chỉ không hoa, lá, cành
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh
Đêm khuya cô quạnh sáo anh dặt dìu
Gửi vào tiếng sáo bao điều
Sáo vang đánh thức tim yêu của nàng
Nàng Công xúc động trót mang
Tình yêu nồng thắm trao chàng chăn trâu
Cốc – Công ước hẹn với nhau
Đêm nghe tiếng sáo cùng nhau tâm tình
Quan Lang nổi trận lôi đình
Khi biết con gái của mình - nàng Công
Bao năm chẳng muốn lấy chồng
Cho dù quyền quý quyết không tơ, màng
Giầu sang nàng cũng chẳng ham
Tình Công trao trọn Cốc - chàng bấy lâu
Quan Lang nghĩ kế hiểm sâu
Lừa chàng Cốc đến rừng sâu săn lùng
Voi ngà, nai gạc, tê sừng
Đủ ba thứ đó mới về cùng Công
Lũng Phia rừng rậm mênh mông
Mười người vào tới chín không trở về
Sói, lang, hổ, báo bốn bề
Trăm ngàn hiểm hoạ cận kề xung quanh
Cốc may nhận được phước lành
Muôn loài muông thú giúp anh thật lòng
Sản vật nhanh chóng tìm xong
Tê sừng, nai gạc, cong cong voi ngà
Cũng nhờ bản tính thật thà
Tiên ông thương tặng lược ngà phòng thân
Dặn khi nguy hiểm tới gần
Bẻ chiếc răng lược quăng dần ra sau
Trở về từ chốn rừng sâu
Mang đủ lễ vật tưởng đâu vui mừng
Quan Lang vẫn cứ dửng dưng
Bảo chàng trở lại bìa rừng đợi thêm
Chòi canh sáo trúc đêm đêm
Véo von nhắn gửi nàng Công lời nguyền
Vẳng nghe tiếng sáo thân quen
Nàng Công tìm đến bên yên ngựa hồng
Thả cương nhằm hướng bìa rừng
Là nơi Công - Cốc đã cùng ước giao
Nắm tay sau phút nghẹn ngào
Hai người lên ngựa lao vào bóng đêm
Hướng về vùng đất Tân Cương
Là nơi chốn cũ quê hương của chàng
Quan Lang tỉnh giấc bàng hoàng
Con đi, ngựa mất vội vàng hô quân
Đuổi theo bắt đôi tình nhân
Ngày đêm không nghỉ tới gần Cốc hơn
Nhớ lời dặn của ông tiên
Đợi quân sắp tới thì liền mang ra
Bẻ răng của chiếc lược ngà
Quăng lên rơi xuống hoá ra núi ngàn
Ngăn quân đuổi của Quan Lang
Ngựa hồng tiếp tục đưa chàng chạy xa
Đến vùng đất rộng bao la **
Ngựa hồng mỏi gối, lược ngà hết răng
Dừng chân đốt đám lửa hồng ***
Hai người chìm vội giấc nồng nghỉ ngơi
Quan Lang bỗng đuổi tới nơi
Nàng Công than khóc rối bời lòng đau
Bảo chàng hãy vội đi mau
Về nơi quê cũ chờ nhau mai này
Hai người đau đớn chia tay
Cốc lên mình ngựa ném bay lược ngà
Mặt đất bỗng chốc nứt ra
Một khe núi thẳm, rộng qua hai người
Quan Lang cũng đã tới rồi
Bắt nàng Công phải xa rời tình lang
Hai người hai ngả khóc than
Nhớ thương, thương nhớ quan san mịt mùng
Xa xôi cách biệt nghìn trùng
Đợi chờ - chờ đợi mênh mông tháng ngày
Bóng Công giờ chẳng ai hay
Cốc - chàng tuyệt vọng, đắng cay vô cùng
Héo hon trong nỗi nhớ nhung
Hồn đi xác ở bỗng dưng biến thành
Núi cao vút giữa trời xanh ****
Mây mù che phủ xung quanh ngút ngàn
Nàng Công thương nhớ khóc than
Ngày đêm nước mắt, thân tan thành dòng *****
Ngàn năm muôn kiếp thuỷ chung
Ngấm vào lòng đất, nay ngưng thành hồ ******
Núi xưa sầu, lạnh, đơn, cô
Giờ soi bóng nước mặt hồ lung linh
Như thì thầm kể với mình
Chuyện tình tuyệt đẹp in hình nơi đây!
Sông Công – Núi Cốc đắm say
Tới hồ trên núi mới hay chữ “Tình”
Thám Hoa 20/07/2014
P/s:
* Vùng Sông Đáy, Sông Gâm
** Vùng đất hai người đốt lửa sưởi đêm, sau này có tên là Yên Lãng để ghi kỷ niệm một đêm yên lành hạnh phúc của đôi trai gái
*** Đống than đượm lửa tình yêu son sắt được đắp vùi giữ gìn trở thành mỏ than Núi Hồng
**** Núi Cốc
***** Sông Công
****** Hồ núi Cốc
Yêu người ta đã biết yêu hoa
Thám Hoa từ đó thành ra tên mình